Cô kéo rèm cửa trong phòng bệnh , mở cửa sổ, để ánh nắng thể chiếu đầy đủ. Tiếp đó cô nước cho bình hoa, đây là do đàn ông hôm qua tặng, ngoài còn mang theo một phần quà sinh nhật.
Anh đặt quà lên tủ đầu giường của cô gái, hy vọng cô mở mắt là thể thấy.
Hàng năm đều tặng cô đủ loại quà, ngay cả những nhân viên y tế như bọn họ cũng sinh nhật và các ngày kỷ niệm của cô .
Nếu ngày hôm nhận quà mà cô gái vẫn tỉnh, đàn ông sẽ cất quà , để một cái hộp lớn.
Mặc dù tò mò nhưng Diệp Giai là y đức , tuyệt đối sẽ động đồ của bệnh nhân.
Khi cô bưng bình hoa từ phòng tắm , do ánh nắng quá chói , mắt cô loạng choạng. Trong lúc ánh mắt d.a.o động, cô thấy tay cô gái động đậy.
Cô tưởng nhầm.
Trên thực tế thực vật vẫn phản ứng thần kinh, đây cô cũng từng gây hiểu lầm khiến mừng hụt một trận, lúc đó cô âm thầm cảnh cáo bản phạm sai lầm tương tự thêm nào nữa!
Cô bưng hoa về phía bình hoa nước, giơ tay định cắm hoa thì khóe mắt liếc thấy ngón tay cô gái động đậy.
Cô kinh ngạc mở to mắt, bó hoa trong tay rơi xuống đất, hai tay kích động che miệng.
Không, cô nhầm, cũng hiểu lầm, tay cô gái thực sự động đậy!
Cô thèm nhặt bó hoa đất, chạy cửa. Chạy thẳng đến phòng việc của bác sĩ, chạy hét: "Bác sĩ, bác sĩ Hứa, cô Ôn, cô Ôn cô động đậy !"
Trên giường bệnh, Ôn Tư Tư khó khăn mở mắt . Nhìn căn phòng xa lạ, cô ngẩn , phản ứng đầu tiên là cô nhốt ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-truyen-nguoc-toi-dua-vao-noi-dien-de-noi-tieng/chuong-362-c.html.]
Trong tiểu thuyết ngược luyến tàn tâm nhốt nhiều quá, nhanh chóng hình thành phản xạ điều kiện .
Cô thử cử động cơ thể nhưng phát hiện tứ chi vô lực như của khác, căn bản cô điều khiển. Bất đắc dĩ cô đành khó khăn chuyển động nhãn cầu, xem thử đang ở .
Chưa kịp rõ một hấp tấp chạy , cùng với cô còn hai bác sĩ.
Bọn họ vây quanh cô kiểm tra một lượt, hỏi cô mấy câu. Ôn Tư Tư há miệng nhưng phát hiện , thoáng chốc hoảng hốt.
Khuôn mặt bác sĩ tràn đầy vui mừng, trao đổi ánh mắt với an ủi cô là do cô ngủ quá lâu gây , qua một thời gian sẽ khỏi.
Cô gật đầu thả lỏng.
Đợi bác sĩ , cô thấy y tá vẫn luôn chằm chằm . Dường như cô đầy bụng nghi vấn, cần cô hỏi ba hoa ba láp kể hết .
Cuối cùng cô cũng hiểu là vì t.a.i n.ạ.n giao thông mà nhập viện, còn nhập viện năm năm.
Nói một hồi cô nữa, Ôn Tư Tư nghi hoặc cô thấy cô như dâng bảo vật chỉ phía cô : "Cô Ôn, phía , phía ."
Phía ?
Phía cô gì cơ?!
Godzilla Ultraman?
Ôn Tư Tư nghĩ lung tung, xuyên về, tế bào não của cô linh hoạt lắm.
Cô đầu xem thử nhưng phát hiện đầu cũng cứng ngắc như thể chỉ cần đụng là rơi mất.