Tiếng kêu t.h.ả.m thiết của truyền đến bên tai, Ôn Tư Tư lạnh một tiếng: "Tha thứ cho là việc của Chúa, chỉ phụ trách trả thù."
Gần đây cô rõ ràng cảm thấy mối liên hệ của với thế giới đang yếu , cô sắp rời khỏi đây nhưng cô cam tâm rời như .
Vì cô dùng cách cũ bắt hai tên cặn bã đến treo cây, bắt hai con Diêu Na đang chuẩn trốn nước ngoài trở về.
Nhìn thấy họ treo cây theo gió đung đưa, thật khiến thoải mái .
Mới hai bước, cô như nghĩ điều gì, dừng bước .
Cô lấy từ một bông hoa bỉ ngạn, đưa lên môi nhẹ nhàng hôn một cái.
"Xin tặng bông hoa , cho lời chúc của ." Cô ngẩng đầu bốn , đặt bông hoa giữa họ, vẫy tay: "Đêm khuya sương lạnh, các cẩn thận, đừng để lạnh."
Cô gọi Tiểu Lâm đến bên , bảo ngày mai trời tối mở một buổi phát trực tiếp phát sóng trực tiếp cảnh t.h.ả.m hại của bốn , nếu đến cứu họ thì cứ đến.
Cô để cả đời còn của họ sống trong sự nhục nhã của ngày hôm nay, để họ mãi mãi trở thành trò trong miệng khác. Cô hai con Diêu Na cả đời chìm trong nợ nần trả hết, mãi mãi ngày ngóc đầu lên ...
Cô họ mãi mãi đau khổ, mãi mãi chịu giày vò.
Sống bằng c.h.ế.t.
Một vầng trăng khuyết ló khỏi đám mây dày, cẩn thận rải ánh trăng xuống mặt đất.
Bốn phía tĩnh lặng như tờ.
Ôn Tư Tư bước khỏi nhà họ Ôn, chậm rãi con đường rợp bóng cây.
Một bóng chậm rãi theo cô, từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ một cách với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-truyen-nguoc-toi-dua-vao-noi-dien-de-noi-tieng/chuong-360-c.html.]
Im lặng .
Một cơn gió thổi qua, bóng cây lay động, lá cây xào xạc. Bóng của cô càng ngày càng nhạt, so với ánh trăng chiếu xuống đất còn trắng bệch hơn.
Cô dừng bước nhưng đầu . Lúc lâu cô mới mở miệng , gần như thì thầm: "Em , Tạ Uẩn."
"Anh ."
"Khoảng thời gian , cảm ơn ."
"... Về nhà thì tự chăm sóc cho ."
"Ừm, cũng , tự chăm sóc cho . Tạm..."
Cô phát hiện hai chữ tạm biệt.
Năm nay Tạ Uẩn vẫn luôn ở bên cạnh cô, giữ một cách khiến cô cảm thấy thoải mái, giống như bây giờ.
[Ký chủ xin lưu ý, cô thành nhiệm vụ phá sản nhà họ Ôn, tích phân đầy, 052 sẽ mở cửa hàng cho cô ngay. Xin hãy chọn vật phẩm mà cô .]
Giọng của hệ thống xuất hiện trong đầu, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một giao diện, giống như trang duyệt web mua sắm. Đầu tiên là một cuộn giấy về nhà, cô vội đặt hàng mà lượt duyệt qua, phát hiện bên trong đủ loại vật phẩm và kỹ năng đều thể đổi bằng tích phân, cuối cùng là một cuộn giấy ở .
Một một , như đang tương ứng với .
Ánh mắt cô khỏi dừng ở cuộn giấy ở .
Thực về nhà cũng chỉ một , bây giờ cô ở đây cũng coi như sự nghiệp thành tựu, còn bằng, còn bằng...
Một giọt nước mắt từ khóe mắt cô chậm rãi rơi xuống, cô nắm chặt tay.