Xe chạy nhanh, cảnh vật bên ngoài cửa sổ lướt qua mắt như bay. Nghĩ rằng Ôn Tư Tư ngủ, giọng của gã cao gầy và gã béo cũng dần lớn hơn so với tiếng muỗi vo ve ban đầu, chỉ là suốt một đường cũng điều gì hồn. Chủ đề thảo luận nhiều nhất chính là thái độ của ông chủ Ôn Học Lâm đối với cô con gái lớn .
Trong lời đều cho rằng Ôn Học Lâm nhẫn tâm với cô, cuối cùng đưa một kết luận cũ rích: Có kế thì cha dượng.
Ôn Tư Tư mà trợn trắng mắt, bảo bọn họ đừng đổ cho khác.
Mặc dù Diêu Na cũng lành gì nhưng đồ bỏ thì vẫn là đồ bỏ.
Bọn họ như đây là đầu tiên quen Ôn Học Lâm, Ôn Tư Tư thầm suýt chút nữa thì giả vờ , cũng bọn họ theo ông bao nhiêu chuyện bẩn thỉu.
Đêm xuống, đường cao tốc chỉ lác đác vài chiếc xe chạy qua. Hai vẻ cũng buồn ngủ, dần dần ngừng chuyện, dựa ghế xe nhắm mắt .
Chỉ thể thấy tiếng hít thở đều đều của hai , may là hai ngủ cũng , ngáy cũng nghiến răng. Trong xe một mảnh tĩnh lặng, cơn buồn ngủ từ từ ập đến chiếm lấy não Ôn Tư Tư. Cô cũng chống đỡ nổi, nhắm mắt thực sự ngủ .
Khi tỉnh dậy trời sáng, ánh nắng ấm áp rọi .
Làng Hạ Quan bốn bề là núi, nhiệt độ thấp hơn bên ngoài một chút. Còn ở Kinh Thị thì khác, nóng của mùa hè vẫn tan hết, trong xe kín mít, lâu mặt phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Sợ khác thấy Ôn Tư Tư gây phiền phức đáng , hai tuyệt đối dám mở cửa sổ. Gã cao gầy ở ghế phụ lái bật điều hòa, trong xe lập tức trở nên mát mẻ.
Ôn Tư Tư ngái ngủ lim dim mở mắt, mơ mơ màng màng hỏi: "Chưa đến ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-truyen-nguoc-toi-dua-vao-noi-dien-de-noi-tieng/chuong-314-c.html.]
Gã cao gầy đầu từ ghế: "Sắp đến , còn mười mấy phút nữa, cô ngủ thêm ?"
Cô tỉnh sớm hơn dự kiến, đó là lo cô gọi lớn chuyện, dù lúc đó xung quanh cô là . Bây giờ sắp đến đích , cô chỉ một , cho cô uống thêm t.h.u.ố.c ngủ cũng chẳng ý nghĩa gì.
Huống hồ chỉ dựa một cô, sợ rằng cánh cũng khó mà bay.
Vì tâm trạng của hai đều bình tĩnh, căng thẳng như tối qua.
Ôn Tư Tư vươn vai duỗi dựa cửa sổ xe, lười biếng : "Vậy chợp mắt thêm, đến nơi thì gọi ."
Chợp mắt như chợp mắt thêm mười mấy phút.
Lần nữa mở mắt cảnh vật bên ngoài cửa sổ đổi nhiều, trong tầm mắt xuất hiện ba tòa nhà cao tầng màu trắng, còn xe của bọn họ thì dừng một trong ba tòa nhà đó.
Bên ngoài xe mấy bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng đang .
Bệnh viện tâm thần An Nhiên đến.
Ôn Tư Tư đè nén sự kích động trong lòng, lén dùng tay bóp mạnh cánh tay , đau đến mức suýt kêu lên.
Thật sự là vì diễn kịch mà liều mạng.