Kết quả mở cửa, cô thấy hai đàn ông ở cửa như tượng thần môn, hình cao lớn che khuất cánh cửa khiến rõ tầm bên ngoài.
Chính là hai đàn ông theo cô cả buổi chiều.
Ôn Tư Tư những sợ mà ngược còn thở phào nhẹ nhõm.
Cô đợi đến sốt ruột , cuối cùng họ cũng đến.
Chỉ là thời điểm khéo, cô sợ là câu chuyện của Nguyễn Phong Lăng .
Điều khiến cô cảm thấy tiếc.
Cô lười biếng dựa cửa, cố tình hỏi: "Các là ai? Tìm chuyện gì ?"
Hai đàn ông , cúi đầu chào Ôn Tư Tư: "Thưa cô Ôn, cha cô phái chúng đến tìm cô, ông chuyện quan trọng bàn bạc với cô."
Ôn Tư Tư ngước mắt lên, ánh mắt sáng ngời như thể thể thấu lòng , khiến hai vô cớ cảm giác bối rối như thể trốn tránh mặt cô. Họ khỏi cúi đầu tránh ánh mắt của cô một cách chột , trong lòng cân nhắc xem nên dùng vũ lực để đưa cô .
Trước khi đến, Ôn phụ dặn họ, nếu Ôn Tư Tư hợp tác thì hãy đ.á.n.h ngất và đưa .
Hai lén lút trao đổi ánh mắt thì Ôn Tư Tư bình tĩnh : "Được thôi, bây giờ ông ở đây ?"
Họ vội ngẩng đầu lên, một trong họ lắc đầu: "Thưa cô Ôn, ông Ôn ở đây, ông bảo chúng đưa cô về Kinh Thị."
"Các những gì ? vẫn đang ghi hình chương trình." Ôn Tư Tư nhướng mày, giọng điệu đầy chế giễu.
"Cô yên tâm, ông Ôn sẽ liên lạc với chương trình."
"Thật ? Được thôi, thu dọn hành lý." Cô xong định thì hai chặn . Cô nghi hoặc hai .
"Ông Ôn sẽ cử đến giúp cô thu dọn."
"Gấp ?" Ôn Tư Tư cau mày.
"Vâng, thưa cô Ôn, mời cô."
"Vậy lấy điện thoại ."
Lần hai cản nữa nhưng vẫn căng thẳng dám lơ là, một bên ngoài, một chằm chằm Ôn Tư Tư sợ cô sẽ lén liên lạc với ai đó.
May mắn , cô thực sự chỉ lấy điện thoại , khi lên xe: "Thưa cô Ôn, đường xa, nếu cô khát thể uống nước."
Ôn Tư Tư xuống, một trong hai béo hơn đưa cho cô một chai nước khoáng.
Cô lời cảm ơn, vặn nắp chai và đưa lên miệng. Miệng chai chạm môi, cô phát hiện ánh mắt của béo đó dán chặt chai nước tay cô. Nhận ánh mắt của cô lập tức trở nên lảng tránh, giống như kẻ trộm tật giật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-truyen-nguoc-toi-dua-vao-noi-dien-de-noi-tieng/chuong-313-c.html.]
Cô khựng , đưa chai nước khoáng khỏi miệng, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ: "Sao ? Nước vấn đề gì ? uống ?"
Người cao gầy vỗ mạnh đầu béo, với Ôn Tư Tư: "Sao thế , nếu cô uống, chúng còn ."
Ôn Tư Tư gật đầu thu hồi tầm mắt, giơ chai nước khoáng lên, hai theo động tác của cô mà tim đập thình thịch. Thấy nước sắp miệng , cô hạ nước xuống : "Nếu uống nhiều thì vệ sinh thì ? Chúng máy bay về ?"
"Xin , chúng mua vé máy bay. cô cần lo lắng, lát nữa chúng lên đường cao tốc, vệ sinh cũng tiện." Giọng của cao gầy thêm vài phần nghiến răng nghiến lợi.
"Cũng đúng, trạm dừng thể vệ sinh." Ôn Tư Tư gật đầu, tay cầm chai nước khoáng. Lần , ánh mắt của hai đều đổ dồn miệng cô, hận thể dậy đổ nước khoáng .
Kết quả là cô giơ lên một nửa hạ xuống!!
" mà, các ..."
Nghe cô bắt đầu hỏi đông hỏi tây, hai lập tức chán nản, vẻ thất vọng hiện rõ mặt.
Rốt cuộc uống đây!
Sau đó Ôn Tư Tư dùng chiêu cũ thêm vài , vẻ mặt ngày càng hoảng loạn của họ, trong lòng cô như nở hoa.
Họ bắt đầu nghi ngờ cô đang cố tình đùa giỡn với họ, sắc mặt đổi, ánh mắt lộ vẻ hung dữ. Đang định nổi giận ép cô uống nước thì Ôn Tư Tư uống hết chai nước khoáng đó.
Chỉ vài phút cô cảm thấy một cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt bắt đầu trĩu nặng.
Thuốc bắt đầu tác dụng .
Cô dựa cửa sổ xe, chống cơn buồn ngủ nhắm mắt .
Bỏ qua những điều vui , thể Ôn Tư Tư phối hợp trong suốt quá trình. Hoàn giống như những gì Ôn Học Lâm là xảo quyệt và gian trá, cô giống như não, gì cũng tin.
Thật sự thuận lợi đến mức thể tin nổi.
Thậm chí ảo giác của họ , cô còn vẻ sốt ruột hơn cả họ.
Họ lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ vô lý đó khỏi đầu.
"Thưa cô Ôn, thưa cô Ôn?"
Vài phút béo cạnh Ôn Tư Tư đưa tay lay vai cô, đáp chỉ tiếng thở nhẹ của cô, dường như chìm giấc ngủ sâu.
Xác định cô ngủ say, hai đồng thời đưa tay lau mồ hôi trán từ lúc nào thấm , trái tim treo lơ lửng cả ngày cuối cùng cũng hạ xuống.
Người cao gầy ngửa cổ uống ừng ực vài ngụm nước lau miệng, với tài xế ở ghế lái: "Đổi hướng dẫn đường, đến Bệnh viện tâm thần An Nhiên."
Không ai để ý khi xong câu , Ôn Tư Tư lưng về phía họ từ từ mở mắt, tay nhẹ nhàng đút túi.
Cùng lúc đó ở tận Kinh Thị, điện thoại của Hứa Mặc sáng lên, đó chỉ bốn chữ: Hành động bắt đầu.