Tưởng Nhạc Thành đến bên cánh cửa bên , lắc ổ khóa mật mã treo đó: "Ổ khóa mật mã của căn phòng cần bốn chữ mới mở ."
" , các cô dùng hết manh mối trong phòng ?" Tống Tư Nguyên trầm ngâm một tiếng, chút ngượng ngùng xoa đầu: "Nói thật với các cô còn loay hoay ở đó nửa ngày, kết quả là căn bản cần dùng đến manh mối nào ngoài, Nhạc Thành cũng ."
Ôn Tư Tư loanh quanh trong phòng, so với căn phòng ngủ chật hẹp bừa bộn của họ thì căn phòng nhiều đồ đạc hơn gấp đôi, đồ đạc cũng sắp xếp ngăn nắp trật tự.
Tìm manh mối chắc chắn sẽ tốn nhiều thời gian hơn, may là bây giờ họ bốn .
Nghe Tống Tư Nguyên , cô dừng bước: "Các ở cùng một phòng ?"
Tống Tư Nguyên và Tưởng Nhạc Thành , khó hiểu lắc đầu: "Không , thế, hai cô ở cùng ?"
Ôn Tư Tư gật đầu: " , và Nguyễn Phong Lăng ở cùng , ở ngay đó." Cô chỉ tay về hướng phòng : " còn tưởng đều chia thành hai nhóm, hóa ."
Tưởng Nhạc Thành thò đầu : "Căn đó , nãy còn định qua đó nhưng Tư Nguyên cánh cửa khóa kỳ lạ, sợ là cố ý dụ chúng qua đó. Biết giấu ma quỷ chờ sẵn, cho . Hóa ma quỷ, mà là hai cô."
"Anh mới là ma quỷ!" Ôn Tư Tư mắng một câu chuyển chủ đề: "Vậy theo ý của Nguyên, tức là đều còn manh mối dùng đến ?"
"Các cô cũng ?"
" , chúng cũng . Vậy thì đến đây, trao đổi thông tin ."
Ôn Tư Tư ít nhiều hiểu , những manh mối trong phòng lẽ vô dụng, chỉ liên kết thông tin của từng với mới thể tìm thấy lối .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-truyen-nguoc-toi-dua-vao-noi-dien-de-noi-tieng/chuong-292-b.html.]
Phát hiện bù đắp cho sự chênh lệch lớn trong lòng cô vì lầm tưởng là công cốc.
Để thể hiện thành ý của , Ôn Tư Tư bàn bạc với Nguyễn Phong Lăng, tiên phát hiện của .
"Phòng của chúng là phòng ngủ, trong phòng nhiều đồ đạc, là dụng cụ vẽ và tranh. Còn một cuốn bệnh án, đó ngoài ghi tên tuổi và bệnh tật thì còn để một câu kỳ lạ——' bệnh, nó đang bạn'."
Nói đến câu cuối cùng Ôn Tư Tư cố tình hạ giọng, cố gắng tạo cảm giác rùng rợn.
Không ngờ hai phản ứng gì, ngược cao lớn nhất trong bốn là Tưởng Nhạc Thành trợn tròn mắt, hoảng hốt xung quanh: "Ai, ai đang ?"
Phản ứng sợ hãi ngoài dự đoán khiến bật . Ôn Tư Tư cũng cho ngơ ngác. Cô vỗ vai , dùng giọng điệu mới lạ như phát hiện châu lục mới : "Hóa sợ ma ."
[Ha ha ha, bảo bối Thành Thành đừng sợ, đến lưng ... ôm một cái, cũng sợ Q Q]
[Ai hiểu cái điểm tệ hại của , Tưởng Nhạc Thành sợ ma mức độ hài hước x10%, Ôn Tư Tư ngơ ngác mức độ hài hước x100%]
Tưởng Nhạc Thành nghĩ ngợi gì phản bác: "Cô mới sợ ma, cả nhà cô đều sợ ma."
Lời thì hùng hồn nhưng mặt đỏ bừng.
Tống Tư Nguyên từ phía ôm lấy cổ : "Nhạc Thành, đừng cố tỏ mạnh mẽ nữa, xem mặt đỏ thế kìa."
Ngay cả Nguyễn Phong Lăng vốn lạnh lùng cũng nhịn mà nở một nụ .