Tình hình hề trở nên sáng tỏ theo những manh mối tìm , ngược còn rối tung hơn.
Ôn Tư Tư cảm thấy cần trao đổi với Nguyễn Phong Lăng về những manh mối tìm , vì gọi cô : "Nguyễn Phong Lăng, cô qua đây một chút, xem phát hiện gì ."
Lúc Nguyễn Phong Lăng treo bức tranh về vị trí cũ.
Trước đó cô lấy bức tranh khỏi khung tranh, tìm thấy một tờ giấy nhăn nhúm bên trong. Còn kịp mở xem thì thấy tiếng Ôn Tư Tư gọi, cô cầm tờ giấy nhăn nhúm tới: "Cô tìm thấy gì thế?"
Ôn Tư Tư giơ cuốn bệnh án lên cao: "Một cuốn bệnh án, chủ nhân của căn phòng hình như trầm cảm."
Khi thấy ba chữ trầm cảm, ánh mắt Nguyễn Phong Lăng trở nên lấp lánh, vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y . Cô hít một thật sâu từ từ hỏi: "Bên trong gì?"
"Viết khá nhiều nhưng tiếc, cô cũng thấy đấy, đều bút vẽ bậy bạ hết." Cô chống cằm bằng một tay, một tay ngừng lật cuốn bệnh án: " bên trong chắc chắn ẩn chứa thông tin quan trọng, định nghiên cứu thêm. Còn cô, cô tìm thấy gì ?"
"Có, tìm thấy một tờ giấy nhăn nhúm ở mặt khung tranh." Nguyễn Phong Lăng đưa tờ giấy nhăn nhúm cho Ôn Tư Tư.
"Để xem."
Ôn Tư Tư nhận lấy tờ giấy nhăn nhúm, mở là một bức tranh nhưng còn là tranh phong cảnh như sổ phác thảo nữa mà là hình bóng một , bên cạnh giấy vẽ còn ba chữ "Anh là ánh sáng" rõ nghĩa.
Những góc cạnh lồi lõm nhắc nhở Ôn Tư Tư rằng nó là từ, cô vội vàng lấy cuốn sổ phác thảo, lật đến trang xé, đặt tờ giấy lên, độ khớp đến từng đường nét.
Chính là tờ !
Cô vui mừng kêu lên: "Tìm thấy !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-truyen-nguoc-toi-dua-vao-noi-dien-de-noi-tieng/chuong-287-b.html.]
"Thật ?" Nguyễn Phong Lăng hờ hững đáp một tiếng, ánh mắt liếc Ôn Tư Tư, rõ ràng so với việc giải đáp câu đố tìm manh mối thì cô hấp dẫn cô hơn. Cân nhắc một lúc, cô giả vờ vô tình hỏi: " , Ôn Tư Tư, nhà cô mở một bệnh viện tâm thần?"
"Hả? Gì cơ?" Ôn Tư Tư đang đắm chìm trong suy luận nên rõ lời Nguyễn Phong Lăng, cô nhận sự bất thường của cô .
Cô ba chữ "Anh là ánh sáng” giấy, trang bệnh án lộn xộn, trong đầu lóe lên một tia sáng. Cô đặt cuốn bệnh án đèn bàn, dịch chuyển sang trái sang , mắt chớp chằm chằm tờ giấy.
Không ngờ hành động của cô khiến Nguyễn Phong Lăng nghi ngờ, cho rằng cô tật giật , cố tình tránh né .
Cô c.ắ.n môi, miệng lẩm bẩm một câu rõ: "Cô là kẻ đồng lõa." Giọng nhẹ như phủ một lớp sương mù, mang theo một tia hận thù mơ hồ.
Ôn Tư Tư đang tập trung , chỉ mơ hồ thấy hai chữ "đồng lõa" bật từ miệng cô .
Cô sang Nguyễn Phong Lăng, trong mắt thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ: "Cô gì ?"
Nguyễn Phong Lăng lắc đầu, giả tạo: "Không gì cả, cô nhầm . tìm ở bên giường xem , hình như ở đó một thùng rác."
Ôn Tư Tư cô từ xuống , chỉ vài phút, cô trở về thái độ lạnh lùng hợp tác như .
Thật đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Thái độ của cô ngược khiến Ôn Tư Tư nhận nhầm.
"Đồng lõa?" Cô lẩm bẩm một câu, nghi ngờ dâng lên: "Có ý gì?"
Và gần như cùng lúc đó, âm thanh nhắc nhở quen thuộc của hệ thống vang lên trong đầu cô.