Xuyên Thành Nữ Chính Truyện Ngược, Tôi Dựa Vào Nổi Điên Để Nổi Tiếng - Chương 269: B

Cập nhật lúc: 2025-11-26 09:44:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau khi tỉnh ngộ, chìm đắm trong sự hoang mang và hoảng sợ. Trong thời gian ngắn ngủi thể tự suy nghĩ, trải qua những kinh nghiệm khủng khiếp thể với ngoài.

 

Mặc dù là trai của nam chính nhưng là một sự tồn tại còn bằng cả pháo hôi. Nói cho cùng thì chỉ là một nhân vật nền, xuất hiện nhiều nhất là trong lời thoại của khác.

 

Chỉ là một nhân vật trong ngòi bút của khác đủ đáng thương , huống hồ đối với bộ cuốn sách, còn thể cũng thể .

 

Vậy thì tại tác giả tạo ?

 

Anh rơi vực sâu tự hủy diệt.

 

Đèn trong phòng đấu giá tối xuống, báo hiệu vòng đấu giá tiếp theo sắp bắt đầu.

 

Một lúc , xung quanh dần vang lên những tiếng kinh ngạc.

 

"Ôi trời, cô quá."

 

Chiếc váy cô mặc là mẫu xuân hè năm 2024 của thương hiệu Hương đúng , vẫn công bố, quá.

 

"Chiếc vòng cổ cô đeo là mẫu mới của "Vi Lam" mùa đúng ?"

 

"Mẫu mới gì chứ, loại đá quý bán bên ngoài, tiền cũng mua ."

 

"Vậy đem đấu giá?"

 

Không cần , đoán tới là ai.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-truyen-nguoc-toi-dua-vao-noi-dien-de-noi-tieng/chuong-269-b.html.]

Đèn đột nhiên sáng lên, trong con ngươi phản chiếu một màu xanh nhạt. Theo từng bước chân của cô, chiếc váy nhiều lớp ánh đèn gợn sóng như sóng biển.

 

Ôn Tư Tư bước từng bước nhẹ nhàng đến giữa sân khấu, nụ mặt ngây thơ vô hại, ánh đèn sân khấu đều tập trung cô. Cô vén những sợi tóc rơi bên cổ, những ngón tay trắng thon dài nhẹ nhàng lướt qua viên đá quý màu lục bảo, nó đang tỏa ánh sáng sâu thẳm.

 

Cô hào phóng khoe viên đá quý quý giá với .

 

Vị trí của cô đối diện với Tạ Uẩn, khuôn mặt ẩn hiện trong ánh sáng nửa sáng nửa tối càng thêm phần mơ hồ rõ.

 

Tạ Uẩn khẽ gõ ngón tay đùi, ánh mắt vẫn dõi theo Ôn Tư Tư sân khấu, trong lòng đột nhiên hụt hẫng.

 

Trong đầu hiện lên một hình ảnh.

 

Đó là chuyện xảy khi chín tuổi em trai Tạ Quân Trạch của bệnh, cứ cách ba ngày đến bệnh viện. Mỗi viện đều quấn lấy cùng, cũng trở thành khách quen của bệnh viện .

 

Hôm đó, đang dạo trong sân bệnh viện như thường lệ, Ôn Tư Tư như một chú nai ngơ ngác lao lòng .

 

"Tư Tư, chạy chậm thôi, ho, cẩn thận ngã... á..." Sau lưng cô truyền đến một giọng nữ dịu dàng, thỉnh thoảng ho vài tiếng.

 

Anh cẩn thận đỡ cô bé, kịp rõ mặt cô thì thấy cô vui vẻ gọi một tiếng , như một cơn gió chạy đến mặt phụ nữ vùi mặt lòng bà.

 

Người phụ nữ dịu dàng vỗ lưng cô, trách móc: "Tư Tư, bình thường dặn con thế nào, chạy lung tung trong bệnh viện. Con tự ngã thì , nếu như bây giờ đ.â.m khác thì ."

 

Anh vốn định rời nhưng thấy lời bà thì dừng bước , luôn cảm thấy lời bà gì đó kỳ lạ.

 

Ôn Tư Tư mới bốn tuổi khỏi vòng tay , cô mặc một chiếc váy công chúa màu xanh lá, tóc buộc hai chùm đầu, khuôn mặt xinh xắn như búp bê nhuốm màu đỏ ửng vì hổ. Nghe lời , cô ngượng ngùng một lúc vẫn ngoan ngoãn xin : "Anh ơi, em xin , em cố ý đ.â.m ."

 

Mặt đỏ như quả táo, trông đáng yêu.

 

Loading...