"Hừ, nếu thì cô nghĩ cô điểm gì đáng để Nhan Tâm tốn công đối phó với cô ." Sở Hiên khinh thường khẩy một tiếng:
"Hơn nữa chắc cô , dì Diêu chính là của Dĩ Nhu, đối với cô gì để . Cô thì từ đến nay vẫn luôn cho rằng dì Diêu cướp mất Ôn bá phụ. Không ơn cũng thôi , còn thù ghét bà , khắp nơi nhắm bà . Cô kế như , còn thấy lạnh lòng bà ."
Lâm Kiều: "Quá đáng thật..."
Không chỉ Lâm Kiều nghĩ như , mấy vị tổng giám đốc đang dựng tai chuyện phiếm cũng là đầu tiên chuyện , khỏi cũng lộ vẻ đồng tình. Liên đới đến ấn tượng về Ôn Tư Tư cũng giảm sút.
Thấy mục đích đạt , Sở Hiên càng càng hăng, cũng càng quá đáng. Mà Lâm Kiều càng càng tức giận cũng mất lý trí, hai một câu một câu bất chấp cảnh chỉ trích Ôn Tư Tư.
Chỉ Lý Văn Hoành chút ít nội tình Ôn Tư Tư một lẻ loi, chịu sự công kích và hiểu lầm của khác. Trong lòng bắt đầu soạn thảo chuẩn mở lời giải vây cho cô .
Còn Ôn Dĩ Nhu chống lưng, chút sợ hãi trong lòng cũng dần biến mất, cô nhảy dựng lên.
" Lâm Kiều, cô cô quá đáng đến mức nào , đối với cô lắm..."
Nghe từ "Tốt" từ miệng cô , Ôn Tư Tư cuối cùng cũng phản ứng. Cô nhướng mắt, cắt ngang lời hết của Ôn Dĩ Nhu: "Ôn Dĩ Nhu, rốt cuộc là ai quá đáng?"
Ánh mắt lạnh lùng của cô quét về phía Lâm Kiều, chỉ thấy một luồng hàn ý xâm nhập tứ chi bách hài của , khỏi run rẩy đột nhiên ngậm miệng.
"Lâm tiểu thư, cô sắc mặt với cô . hỏi cô, cô thể sắc mặt với một đứa con gái của tiểu tam ép c.h.ế.t để lên ngôi ?"
Lâm Kiều dám tin mà há hốc miệng, kịp gì thì thấy tiếng hét của Ôn Dĩ Nhu vang lên: "Ôn Tư Tư, cô câm miệng cho !"
"Sao , giả vờ nữa ? Không gọi là chị nữa ? Có gan mà gan nhận . Ôn Dĩ Nhu, một đứa con gái của tiểu tam như cô dám ở mặt mà nọ, vênh váo tự đắc?
Cô nên cùng với bố c.h.ế.t tiệt của cô xuống địa ngục mà chuộc tội với mới ." Cô bình tĩnh những lời như b.o.m nổ.
Quả nhiên, lời của cô lập tức khiến hít từng đợt, càng ngày càng nhiều chú ý đến động tĩnh bên mà tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-truyen-nguoc-toi-dua-vao-noi-dien-de-noi-tieng/chuong-257-b.html.]
"Cái gì cơ?! Tiểu tam?"
"Ôn Tư Tư là Ôn phu nhân bà ..."
"Cô mới là ép c.h.ế.t đúng nhưng vợ của Ôn Học Lâm là bệnh mất mà?"
Nghe thấy những tiếng bàn tán xôn xao xung quanh, cùng với ánh mắt đ.á.n.h giá đổ dồn . Ôn Dĩ Nhu hổ tức giận, mặt cũng mất hết màu máu. Cô chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hận thể ngất xỉu ngay tại chỗ.
Ai đến ngăn ả đàn bà điên Ôn Tư Tư !
Cô cầu cứu hai bên cạnh nhưng rõ ràng bọn họ cũng lời của cô cho chấn động, sững tại chỗ.
Trong lòng Ôn Dĩ Nhu hiện lên hai chữ sáng ngời: Xong !
"Đừng, đừng nữa, Ôn Tư Tư... chị, đang kìa." Cô nhẹ giọng cầu xin, nếu thể, cô thà quỳ xuống cầu xin cô cũng ngăn cô chuyện .
Nếu chuyện hôm nay truyền đến tai bố cô , cô dám tưởng tượng hậu quả!
Bố cô bí mật trong nhà bại lộ, thì cho dù cô cưng chiều đến mấy cũng nhất định sẽ trừng phạt!
Nghĩ đến những trận đòn roi, thắt lưng thường ngày giáng xuống Ôn Tư Tư thể sẽ giáng xuống , cô kìm mà run rẩy.
Chỉ thôi cũng thấy đau!
Cô giống như Ôn Tư Tư, cái đồ tiện nhân ăn khổ . Cô từ nhỏ nuông chiều mà lớn lên, chịu .
Ôn Tư Tư nhướng mày: "Sao nào, những gì chẳng lẽ sự thật ?"
Người vẫn nhà nên để ngoài nhưng đây nhà cô, cô quan tâm gì.