"Đừng giả vờ nữa, Tạ Quân Trạch. Anh ." Ôn Tư Tư như chuyện buồn nào đó, khinh thường khẩy một tiếng: "Cho nên so với Nhan Tâm, thật càng hận , đúng, là ghê tởm."
"Anh tại ghê tởm ?"
Đáy mắt Ôn Tư Tư dâng lên một nỗi bi ai: "Tạ Quân Trạch, đây từng yêu , coi là tất cả của . Bởi vì cứu khỏi đám côn đồ đó, bởi vì chúng dám tùy tiện bắt nạt nữa, Ôn Học Lâm cũng đối xử với hơn một chút.
Mọi thứ dường như đều đang trở nên , vì cho rằng chính là sự cứu rỗi của . Sau mới hiểu , căn bản cái gọi là sự cứu rỗi, thể cứu chỉ chính . Sau khi và Nhan Tâm ở bên , từng hận .
từng nghĩ đến chuyện cá c.h.ế.t lưới rách, tung chuyện lên mạng nhưng sợ thực sự hủy hoại . Thật buồn , rõ ràng chính cũng sắp sống nổi nữa nhưng vẫn còn đang nghĩ đến ."
Cô đắm chìm trong cảm xúc của , như đang cho Tạ Quân Trạch , như đang phân tích quá trình chuyển biến tâm lý của một ai đó, bình tĩnh kể :
"Yêu hận , cuối cùng trong lòng chỉ còn một mảnh hoang tàn, cho đến khi chúng gặp trong chương trình thực tế.
Nhìn trăm phương ngàn kế bảo vệ Nhan Tâm, Nhan Tâm sự phản công của mà tan tác, cô liều mạng giãy dụa bày màn kịch tối nay nhưng tự tay hủy hoại chính mới phát hiện . Đối với , chỉ còn sự ghê tởm."
Cô hất cằm về phía Nhan Tâm:
"Tạ Quân Trạch, khiến cô biến thành như chính là . Đừng cho rằng liên lụy, tự gỡ cho sạch sẽ như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-truyen-nguoc-toi-dua-vao-noi-dien-de-noi-tieng/chuong-240-b.html.]
So với cô , còn đáng ghê tởm hơn gấp vô . Chính cho cô cơ hội và sự tự tin để nhục , giẫm đạp lên , cũng chính sự thờ ơ và dung túng của đưa cô tù."
Tạ Quân Trạch im lặng.
Anh chằm chằm đôi mắt đỏ ngầu của Ôn Tư Tư, trái tim đau nhói từng hồi. Không khí xung quanh như trở nên loãng , ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.
Anh thể cãi , bởi vì , những gì cô đều là sự thật.
Anh mới chính là tội đồ lớn nhất giữa cô và Nhan Tâm.
Anh động đậy yết hầu, cổ họng như cát chặn . Rất lâu , mới mở miệng : "Tư Tư, đối với tất cả những chuyện xảy , thực sự xin , đối..."
chữ "Đối" thốt khỏi miệng Ôn Tư Tư cắt ngang, cô tiến lên túm lấy cổ áo , dùng sức kéo xuống ngang tầm mắt , ánh mắt khinh thường như xuyên thủng :
"Đừng xin với , xứng. nhiều như hối hận xin , cần.
Một câu xin nhẹ bẫng, một chút hối hận mà xóa sạch chuyện, quả thực là quá rẻ mạt đối với . chỉ t.h.ả.m hại hơn cô ."
Cô từ xuống khuôn mặt méo mó vì đau đớn của , đột nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng, nghĩ một đề nghị ho thế là luôn: