Hai mười ngón đan , nhiệt độ truyền từ tay sang cho Nhan Tâm một chút ấm áp.
Nhan Tâm còn nổi giận nữa, cô ngoan ngoãn gật đầu. Nhận thấy, cô "Ừ" một tiếng.
Anh với Sở Hiên: "Anh cũng bình tĩnh Sở Hiên, con đường thông, chúng rời khỏi đây ."
"Được." Lúc Sở Hiên cũng kìm chế cơn giận, nhỏ giọng xin Nhan Tâm bơi đến bên cô , nắm lấy tay còn của cô .
Tạ Quân Trạch tập trung chú ý, cố gắng thích ứng với bóng tối dùng tay mò mẫm vách đá bên cạnh, cố gắng ghi nhớ đặc điểm của con đường bằng cơ thể.
So với việc bơi đến đường cụt, càng sợ hơn là họ cứ mãi loanh quanh ở cùng một chỗ.
Bởi vì ở trong trạng thái lạnh lẽo và mệt mỏi trong thời gian dài, khi bơi, họ thậm chí còn bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Họ rõ ràng, sợ là thể kiên trì bao lâu nữa.
"Em , em sắp c.h.ế.t , Quân Trạch, Sở Hiên." Nhan Tâm lên, theo nước biển dâng lên, khí trong hang động cũng trở nên loãng hơn.
"Em... em c.h.ế.t, em... hít, em sợ, Quân Trạch, hít, em c.h.ế.t!" Cô thở hổn hển: "Ôn Tư Tư... hít, lừa chúng , cô , nhất định là, hít... lừa chúng , căn bản là... hít , cái gọi là lối ."
Sở Hiên bóp tay cô để truyền cho cô dũng khí nhưng thực sự quá mệt , sớm nắm c.h.ặ.t t.a.y cô nữa.
"Không thể nào, cô thì nhất định sẽ . Em đừng sợ Nhan Nhan, chúng sẽ ..." Như thể chuyện gì xảy , Tạ Quân Trạch đột nhiên mất tiếng.
"Quân Trạch, , gì nữa?" Sự bất thường của khiến Nhan Tâm càng sợ hãi hơn, cô run rẩy : "Anh đừng như , em sợ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-truyen-nguoc-toi-dua-vao-noi-dien-de-noi-tieng/chuong-162-a.html.]
"Rốt cuộc là , Tạ Quân Trạch lên tiếng . Mẹ kiếp, ông đây c.h.ế.t! Đây là chuyện gì !" Sở Hiên lau mắt, lau những giọt nước mắt ngừng trào .
Tạ Quân Trạch dám lên tiếng, ngay lúc nãy ngón tay chạm một vật cứng. Vô cùng quen thuộc, họ đều chạm - tảng đá đó.
Anh với họ thế nào, họ về chỗ cũ !
Lúc , một luồng hàn ý lạnh lẽo hung hăng nắm chặt lấy , kéo vực sâu tuyệt vọng. Anh thể duy trì vẻ ngoài bình tĩnh nữa, hốc mắt nóng lên, nước mắt rơi xuống.
Có vẻ như họ thực sự sắp c.h.ế.t ở đây .
---
Ôn Tư Tư ngủ một mạch đến sáng.
Một đêm mơ, ngủ ngon.
Tám giờ sáng các khách mời lượt thức dậy, rửa mặt xong thì bắt đầu ghi hình ngày mới.
Sau một ngày tiêu hao, vật tư của họ còn ít. Tống Tư Nguyên chỉ còn một ổ bánh mì, khổ sở cầm ổ bánh mì rơi cuộc chiến đấu nội tâm.
Ăn cũng , ăn cũng .
Lục Thiến vẻ mặt đói meo của khuyên nhủ: "Anh Tư Nguyên, cứ ăn . Cùng lắm thì lát nữa hỏi Tư Tư mượn cần câu, biển câu là ."
Tống Tư Nguyên còn kịp bày tỏ ý kiến, thấy Tưởng Nhạc Thành khẽ một tiếng: " , Nguyên, đừng khó nữa. Tối qua hình như thủy triều lên, lát nữa chúng bờ biển xem thể đào ít hải sản, như là giải quyết bữa trưa ."