Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tạ Quân Trạch vội vàng ôm Nhan Tâm chạy về phía , động tác nhanh đến mức khiến kinh ngạc. Sở Hiên ngẩn một lúc cũng theo họ điên cuồng chạy bên trong.
Trong lúc hoảng loạn bỏ chạy, đèn pin và điện thoại đều rơi xuống đất, mắt lập tức tối đen như mực. Họ chỉ thể mò mẫm tiến về phía , thỉnh thoảng còn đá chân vấp ngã. Tiếng đá lăn ngày càng gần, họ tuyệt vọng nhắm mắt nhưng cơn đau như dự đoán vẫn xuất hiện.
Ba cẩn thận mở mắt , thấy tảng đá khổng lồ lệch nghiêng vặn kẹt ở ngã tư phía họ.
Họ dừng thở dốc, còn kịp thở phào nhẹ nhõm thì cả trái tim treo ngược lên.
Nước, nước biển vẫn đang dâng lên!
Tảng đá chặn đường họ nhưng thể ngăn nước biển tràn .
Nước biển chảy qua các khe hở, đang từng chút một nuốt chửng họ.
Trong bóng tối, một luồng sáng chiếu , chói mắt khiến họ nhắm mắt .
"Các chứ?"
Là Ôn Tư Tư!
Nghe thấy giọng cô , Sở Hiên như thấy cứu tinh lập tức hét lớn: "Ôn Tư Tư, chúng ở đây, cô mau giúp chúng dời tảng đá nếu nước biển tràn sẽ nhấn chìm chúng mất!"
" chỉ là một cô gái yếu đuối, thể dời tảng đá lớn như ." Ôn Tư Tư lạnh lùng : "Thế nhé, ngoài gọi , các ở đây cố gắng chống đỡ một chút?"
Ba .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-truyen-nguoc-toi-dua-vao-noi-dien-de-noi-tieng/chuong-159-a.html.]
Vừa trải qua một phen sống c.h.ế.t, sắc mặt của ba đều tệ. Nhan Tâm thở hổn hển hoảng hồn nép lòng Tạ Quân Trạch, nhỏ giọng nức nở.
Tạ Quân Trạch ngừng dùng tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô , trấn an cảm xúc căng thẳng của cô .
Nhìn Ôn Tư Tư ý định giúp họ, Sở Hiên c.h.ử.i một câu cũng nhảm với cô nữa. Lấy điện thoại từ trong túi quần chuẩn tự cầu cứu.
Chỉ điện thoại của còn.
Ôn Tư Tư lạnh lùng , ném đồ trong tay về phía .
Sở Hiên chỉ cảm thấy tay đau nhói, vững, điện thoại rơi xuống nước phát tiếng "Bịch", trong tai họ như tiếng đếm ngược của t.ử thần.
Anh tin nổi ngẩng đầu Ôn Tư Tư, chỉ thấy trong tay cô cầm một sợi dây thừng thô, đó buộc một cái búa.
So với việc cô dùng búa đập thì điều khiến kinh ngạc hơn là lúc trong mắt cô tràn đầy sự căm hận lạnh lẽo.
Lúc nhận rõ ràng, cô thực sự họ c.h.ế.t!
"Cô điên ? Cô nhấn chìm chúng !" Sở Hiên gào lớn đ.ấ.m một quyền vách đá, đá rung chuyển cát bụi rơi đầy đầu .
Lần đầu tiên trong đời Nhan Tâm cảm thấy gần cái c.h.ế.t đến , nỗi sợ hãi nắm chặt lấy cô , cô run rẩy: " thể xin cô, Ôn Tư Tư, cứu . c.h.ế.t, cô cứu !"
Cô từ trong lòng Tạ Quân Trạch , loạng choạng chạy về phía Ôn Tư Tư. Cách tảng đá, cô cố gắng đưa tay , mười ngón tay nắm chặt lấy cánh tay Ôn Tư Tư: "Chỉ cần cô cứu ngoài bảo gì cũng , thể lên mạng rõ sự thật! Xin cô hãy tha cho , c.h.ế.t!"
Ôn Tư Tư nhắm mắt , nhớ thông tin về hang động mà cô tra mạng tối qua.