Cô trừng mắt Tạ Quân Trạch, dễ dàng tha thứ cho như .
Tạ Quân Trạch cũng cô, đôi mắt mất vẻ sáng ngời như , rõ ràng vẫn còn chìm đắm trong sự thật .
Căn phòng chìm im lặng.
Dòng điện ngày càng mạnh, Ôn Tư Tư cố nén cơn đau dữ dội khắp cơ thể tiến về phía Tạ Quân Trạch. Bước chân cô run rẩy vì đau đớn, mỗi bước đều vững.
"Ký chủ, !"
Giọng khàn khàn của hệ thống cuối cùng cũng đ.á.n.h thức lý trí còn sót của Ôn Tư Tư, cái đầu vốn đang nóng hổi cũng dần trở nên tỉnh táo.
...
Cô cũng c.h.ế.t.
Cô loạng choạng, quỳ xuống đất, bất ngờ đối mặt với Tạ Quân Trạch.
Phải đây, hình như cô vẫn hạn chế bởi phận nữ chính trong truyện ngược, thể tay với nam chính một cách trực tiếp như đối với những khác.
Ôn Tư Tư dùng sức túm lấy cổ áo , mũi hai chạm . Cô cúi mắt, từng chữ từng chữ : "Tạ Quân Trạch, là công cụ giữa và Nhan Tâm, cũng bàn đạp cho tình yêu của hai . Những chuyện với , sẽ trả cho từng chút một. Không thấy bại danh liệt, thể cam tâm?"
Lại thể yên nghỉ ?!
Tạ Quân Trạch chịu đựng ánh mắt của cô, há miệng nhưng nên lời. Anh chỉ cảm thấy n.g.ự.c đau nhói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-truyen-nguoc-toi-dua-vao-noi-dien-de-noi-tieng/chuong-144-a.html.]
Lúc , cửa phòng đột nhiên bên ngoài mở , một nhân viên thò đầu : "Hai thầy cô ơi, xin phiền. Hình như camera trong phòng vấn đề, đến xem..." Khi rõ tư thế của hai , giọng của đột ngột dừng . Biểu cảm cũng từ căng thẳng chuyển sang ngượng ngùng, rõ ràng là hiểu lầm.
Ôn Tư Tư nhân viên ở cửa, hai tay đẩy mạnh, một nữa đẩy Tạ Quân Trạch ngã xuống đất.
"Xin , cố ý." Cô mấy thành ý.
Đã cứng rắn , thì hãy mềm mỏng.
Luôn cách giải quyết khó khăn.
Tạ Quân Trạch nhân viên dìu dậy, khi vững gỡ tay nhân viên . Ánh mắt dõi theo bóng dáng Ôn Tư Tư, sự hối hận thoáng hiện trong mắt.
"..."
Lời của Ôn Tư Tư mang đến cho cú sốc quá lớn, trong nhất thời cũng gì, lời dừng ở đó.
Chỉ cảm thấy môi khô khốc, đột nhiên trở nên bối rối.
Ánh mắt của nhân viên tò mò đảo qua hai , may là còn nhớ lý do đến đây, đắm chìm việc hóng hớt. Sau khi phát hiện camera đều quần áo che mất, mặt hiện lên vẻ nghi hoặc. Ngay đó liên tưởng đến cảnh tượng thấy khi cửa, đột nhiên bừng tỉnh.
Chuyện lớn , hình như phát hiện một bí mật động trời giữa các khách mời!
Anh kìm nén sự phấn khích, giả vờ như chuyện gì xảy lấy từng chiếc áo che ống kính.
Sau khi xác định chức năng của camera vẫn bình thường, luyến tiếc rời khỏi căn phòng . Trước khi đóng cửa, ho một tiếng nhắc nhở: "Hai thầy cô, chỉ còn mười phút nữa thôi, xin hãy tranh thủ thời gian chọn quần áo."
Sau khi khôi phục việc phim, phòng phát sóng trực tiếp cũng trở nên náo nhiệt trở .