Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 727

Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:24:26
Lượt xem: 16

Quý Yên Nhiên hậm hực lắm, cô ấy biết, Chu Việt đang làm nhiệm vụ, nhưng lòng vẫn rất không thoải mái.

Anh ấy đưa ai về nhà cũng được, nhưng vì sao lại cứ phải là Hàn Quyên – đối thủ một mất một còn của mình?

Chu Việt đưa Hàn Quyên đi rồi, Quý Yên Nhiên vẫn đứng đó nhìn theo, thấy Hàn Quyên nhiều lần muốn ghé sát lại gần Chu Việt nhưng anh ấy đều cố gắng né đi, còn tạo khoảng cách rõ rệt giữa hai người.

Nhưng rốt cuộc, sự thật vẫn là anh ấy đã lựa chọn bỏ lại mình.

DTV

Quý Yên Nhiên lủi thủi ngồi xổm xuống ven đường, cô ấy cảm thấy, có lẽ thất tình là thế này nhỉ, hôm qua Chu Việt ngó lơ cô ấy cũng không khiến cô ấy khó chịu đến thế.

Vừa rồi, Chu Việt lựa chọn Hàn Quyên, bỏ mặc mình, cảm giác mất mát ập về trong lòng khiến Quý Yên Nhiên nghẹn ngào.

Dọc đường đi, Hàn Quyên liên tục khơi chuyện, Chu Việt luôn đáp lấy lệ cho qua, chỉ khi đề tài liên quan tới Quý Yên Nhiên, cảm xúc của anh ấy mới thể hiện rõ nét.

Hàn Quyên thầm nhủ, không ngờ người đàn ông này lại là bạn trai của Quý Yên Nhiên, thật không hiểu vì sao Quý Yên Nhiên lại để mắt đến anh chàng nữa.

“Sĩ quan Chu này, đừng có lạnh nhạt thế mà, anh là bạn trai của chị họ tôi, về tư mà nói, hai ta có thể gọi là họ hàng thân thích tương lai được cơ đấy.”

Chu Việt vẫn chỉ nhìn thẳng về phía trước: “Tôi chưa gặp người nhà cô ấy.”

Hàn Quyên nhếch mép, làm gì mà phải phũ phàng phủi sạch quan hệ hai bên thế.

“Vừa rồi tôi chỉ chọc chị ấy cho vui thôi, chứ sao có thể tranh người yêu của chị họ mình được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-727.html.]

Chu Việt không nói gì, nhớ đến cảnh Yên Nhiên bị chọc tức mà lại bất lực đến nước chỉ có thể giậm chân hờn dỗi, anh ấy không muốn nói thêm với cô nàng em họ này một lời nào.

Hàn Quyên nói một hồi cũng thấy chán, bèn im lặng, lòng càng thêm khó hiểu, vì sao Quý Yên Nhiên lại đi thích cái gã cục mịch quê mùa này chứ?

Cô nàng là sinh viên cơ mà, anh sĩ quan Chu này có khi chỉ có bằng cấp hai, sinh viên đi với học sinh cấp hai, chậc chậc, nghe như đũa mốc chòi mâm son.

Chu Việt đưa Hàn Quyên đến căn cứ, sau đó vội vàng quay trở lại nơi vừa gặp Quý Yên Nhiên, lại thấy ven đường có một đám người xúm đông xúm đỏ.

“Đáng thương thế, lần đầu tiên tôi thấy ô tô đ.â.m người đấy, không biết có sống nổi không nhỉ.”

“Mà tài xế ô tô đó bị làm sao lại đ.â.m trúng con gái nhà người ta đang đứng ở vệ đường thế nhỉ, không biết thù gì mà lớn thế này.”

“Nhìn kìa, mặt đường đầy m.á.u tươi luôn, giờ ngẫm lại cũng thấy khiếp vía.”

Trái tim Chu Việt như bị bóp nghẹt, anh ấy run rẩy rẽ đám đông đi vào, nhưng trên mặt đất chỉ có một vũng máu.

“Cô gái ấy đâu? Người bị tai nạn đó, đâu rồi?”

Viền mắt anh ấy đỏ lên, nhìn chằm chằm người ta, khiến người nọ sợ đến run lẩy bẩy, vội vàng chỉ về phía trước: “Xe cứu thương đưa đi rồi, đưa đến bệnh viện quân khu thủ đô.”

Chu Việt lảo đảo chạy về xe, run tay cắm khóa, nếu biết thế này, khi đó mình nên đưa cô ấy theo, bảo cô ấy chờ trên xe là được.

Lấy thân phận của cô ấy, có đi vào trong đơn vị cũng không thành vấn đề, cùng lắm thì làm đăng ký ở trạm gác là được rồi.

Loading...