Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 705
Cập nhật lúc: 2025-03-19 06:56:21
Lượt xem: 10
Cô giáo Vương bất đắc dĩ cười cười, cha mẹ học sinh này là danh nhân trong trường, vì thế, bà không quanh co lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề.
“Hai đứa nhỏ nhà cháu quá thông minh, đi học ở trình độ này có vẻ lãng phí thời gian, trường học có kiến nghị cho hai đứa nhảy lớp, cháu thấy sao?”
DTV
Nói lãng phí thời gian là đã nói giảm nói tránh rồi, quan trọng nhất là hai nhóc này gây ảnh hưởng quá lớn đối với lớp học, trong giờ cứ thích hỏi linh tinh, mà toàn hỏi khó, khiến cho thầy cô không đáp được.
Từ đó, các học sinh khác cũng hùa theo ồn ào, khiến cho các thầy cô phụ trách lớp đó khổ không nói nổi, mỗi lần tan học đều chạy tới văn phòng bà kể lể.
Tống Thời Hạ ngây ra, nhìn sang hai nhóc, thấy chúng ăn ý gục đầu nhìn sàn nhà, cô hiểu ngay.
“Hai bé nhà cháu nhập học trước tuổi, con nhà người ta 7 tuổi mới đi học, con cháu mới 6 tuổi thôi, lên thẳng lớp 3 thì có hơi quá không ạ?”
Hai nhóc này 5 tuổi đã đi học, nay đang học lớp 2, chẳng lẽ còn muốn đẩy lũ nhỏ lên lớp 3?
Chủ nhiệm khối do dự nói:
“Lãnh đạo trường đã thảo luận với nhau, hai bé nhà cháu hẳn là được di truyền trí thông minh từ giáo sư Quý.
Bên đại học Yến Kinh có tổ chức lớp riêng dành cho thiếu niên có năng khiếu mà, chi bằng cho hai bé tới đó học thử, nếu được thì 13 tuổi có thể thi đại học được rồi.”
Tống Thời Hạ nhìn đám nhỏ nhà mình bằng ánh mắt thương cảm.
Hai nhóc ngây ngô ngó cô, hoàn toàn không biết trước tương lai hắc ám.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-705.html.]
“Chuyện này cháu không thể tự quyết định được, đợi giáo sư Quý về, cháu sẽ bàn lại với anh ấy ạ. Hôm nay làm phiền cô đưa đám nhỏ nhà cháu về, cảm ơn cô nhiều.”
Chủ nhiệm khối lớp 2 vội xua tay:
“Không có gì, cháu với giáo sư Quý cứ bàn kĩ đi, hai người đều giỏi như thế, con cái trong nhà thông minh vượt bậc cũng là lẽ thường.
Quả thật cô cũng thấy để hai đứa học ở trường thường có hơi lãng phí nên mới đề nghị như vậy.”
Khi Quý Duy Thanh về, Tống Thời Hạ nói lại chuyện ban chiều cho anh hay.
“Em biết lớp dành cho thiếu niên năng khiếu của trường rất tốt, mà đám nhỏ nhà mình cũng rất thông minh, nhưng em hi vọng bọn nhỏ có được một tuổi thơ hoàn chỉnh hơn.
Có điều, giờ bên trường tiểu học đang kiến nghị để hai đứa đi học lớp thiếu niên bên Yến Kinh.
Họ bảo rằng cứ cho Dương Dương với Nguyên Nguyên học như các bé bình thường thì lãng phí tài năng quá, lại còn làm phiền đến việc học của các bạn khác, em không biết em làm thế có đúng hay không.”
Quý Duy Thanh không trách cô, anh nói:
“Chi bằng ta đi hỏi ý bọn nhỏ xem sao, hai đứa đều sẽ biết mình muốn gì hơn, dù có chọn sai cũng không thành vấn đề.
Tụi nó mới chừng ấy tuổi, đi nhầm đường thì chọn lại thôi, thủ đô bao nhiêu trường học, thế nào chẳng có nơi phù hợp.”
Tống Thời Hạ đến hỏi ý kiến hai nhóc, Quý Nguyên lập tức tỏ thái độ không thích đi học, nói là thầy cô chẳng hiểu bé đang hỏi gì.
Quý Dương hơi do dự, cậu bé muốn sau này lớn lên sẽ nhập ngũ giống cậu út nhà mình.