Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 660
Cập nhật lúc: 2025-03-18 21:25:44
Lượt xem: 27
Thấy con trai còn đứng ì ra đó, bà lại giục mấy lần.
“Hôm nay con lên thị trấn gửi luôn thì có khi trước tết là tới nơi đấy, đi muộn người ta đóng cửa bưu cục nghỉ tết thì phiền.”
Tống Thu Sinh giải thích: “Mẹ, nhiều thịt thế này, nhà Diêu Tuyết có hai người thôi, ăn đến bao giờ mới hết.”
Bà Tống xụ mặt phê bình con trai: “Bảo con gửi đi thì cứ gửi đi, nói nhiều thế.”
Tống Thu Sinh bị mẹ răn dạy một trận, đành hậm hực ôm một đống quà tết đi ra bưu cục.
Tống Thời Hạ gọi anh trai lại.
“Anh, anh chờ chút.”
DTV
Cô mở hành lý lấy ra hai hộp nhân sâm đã được gói cẩn thận.
“Đây là râu nhân sâm hoang dã mà em tìm mua được, dùng để pha trà với nấu canh, dược tính vừa đủ, không bị quá mạnh.”
Thực ra đây là ít râu nhân sâm cô cắt ở mấy củ nhân sâm trong không gian của mình, dùng pha trà hay nấu canh rất hợp, lớn hơn một chút sợ lại bổ quá, dễ chảy m.á.u mũi.
Tống Thu Sinh trêu em gái:
“Quà quý thế á? Chỉ sợ chị Diêu Tuyết của em ăn tết xong về lại mang cho em cả đống quà.”
Tống Thời Hạ cũng đùa lại: “Giờ em đã trở nên khó tính bao nhiêu, đều tại chị ấy tặng quà toàn những món em thích.”
Hàn Dung và chồng ngồi trước bếp lò sưởi ấm, nhỏ giọng thì thầm rằng thông gia thật hào phóng quá.
“Anh thấy quà tết mình mang đến có phải hơi ít quá không?”
Quý Học Nhai lại không quá quan tâm mấy thứ này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-660.html.]
“Không đâu, em mang theo bao nhiêu đồ như thế, ít làm sao được.”
“Nhưng thông gia tặng cho hẳn một con heo, tận 100 cân lận đó.”
Quý Học Nhai chép miệng:
“Tay nghề nuôi heo nhà thông gia tốt thật, thịt heo ngon hơn thịt mua ngoài chợ, mà lại không biết phải nói ngon hơn thế nào.
Chẳng trách lão Hồ nôn nóng muốn cho trường ổng mau chóng hợp tác với nhà thông gia.”
Hàn Dung hạ giọng:
“Nói thật, mấy bà vợ các chiến hữu của anh cũng cứ liên tục hỏi thăm thịt heo nhà thông gia mua thế nào, anh bảo em có nên hỏi người ta không?”
“Thì hỏi đi, mấy nhà đó đều ăn tiêu thoải mái, mỗi lần mua là mua mấy cân, mười mấy cân, lò mổ nhà thông gia có đến mấy con heo lận, bán trong thôn không hết được đâu.”
Trước khi lên đường, Tống Thời Hạ đã lấy mấy hộp tổ yến với cao da lừa từ trong không gian ra, bỏ vào hành lý.
Cô đã bóc hết bao bì, chỉ còn lớp bọc trong cùng không có nhãn hiệu.
“Mẹ, đây là quà năm mới con chuẩn bị cho mẹ với chị con, cái này là để cho phụ nữ dùng, đừng có để ba con với anh rể ăn, này là đổ bổ cho phụ nữ thôi.”
Bà Tống xúc động: “Nhìn cách đóng gói lạ mắt ghê, chắc cũng không rẻ đâu đúng không?”
“Giá cả cũng bình thường, đây là sản phẩm mới mà công ty con chuẩn bị đưa ra thị trường, trước mắt cũng chỉ có con mới có công thức chế biến.”
“Con gái mẹ vào đại học liền trở nên giỏi giang quá, hiện giờ đã biết làm đồ bổ rồi.”
Tống Thời Hạ hơi chột dạ, nhưng lấy tri thức hai học vị cử nhân Dược học và Trung y học của cô thì keo da lừa với tổ yến đều là những thứ từng được ghi chép lại trong tài liệu Trung y, cho nên có làm ra cũng không có gì kì quái.
Chẳng qua nguyên liệu hơi khó kiếm, cần có con đường mua sắm riêng.