Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 657

Cập nhật lúc: 2025-03-17 20:51:41
Lượt xem: 20

Tống Đông Đông vỗ vai Nhị Cẩu:

“Tôi sẽ không để cậu phải chịu ấm ức nữa đâu, đám Vương mặt rỗ nhất định sẽ kêu gọi tẩy chay cậu, nếu cậu có thể theo tôi lên thành phố đi học thì tốt biết mấy.”

Tống Đông Đông và Nhị Cẩu chơi với nhau từ nhỏ tới lớn.

Trong thôn có một nhóm nhỏ do Vương mặt rỗ cầm đầu, đám kia thích nhất là bắt nạt trẻ con và trêu chọc con gái.

Tống Đông Đông và Nhị Cẩu không ưa cái kiểu đó.

Lúc trước Tống Đông Đông còn ở đây thì có thể đánh với Vương mặt rỗ một trận.

Giáo viên thể dục khen cậu có tố chất, có khi là nhờ đánh nhau với Vương mặt rỗ lâu ngày mà luyện ra được.

Hiện tại chỉ còn lại một mình Nhị Cẩu, không cần nghĩ cũng biết hoàn cảnh của cậu ta sẽ vất vả thế nào.

DTV

“Mẹ tôi nhất định sẽ không đồng ý đâu, mẹ tôi nói hiện năm nay tôi không thi đậu cấp 3 thì sẽ để tôi đi theo anh trai cậu học buôn bán, ba tôi đã làm đất hết rồi, chỉ chờ tới lúc trồng cây ăn quả thôi.”

“Cậu nói với mẹ của cậu đi, lỡ như mẹ cậu đồng ý thì sao. Trường cấp 3 trong thành phố học khó hơn bọn mình nhiều, đến đứa ‘thiên tài’ duy nhất thi đậu cấp 3 như tôi mà lên đó chỉ có thể đội sổ thôi.

Tôi nhớ tới câu ếch ngồi đáy giếng trong sách có dạy, không nhìn thế giới bên ngoài thì mãi mãi không biết tầm quan trọng của việc học hành đâu.”

Nhị Cẩu nghe vậy thì d.a.o động, đi học là phụ, chủ yếu nhất là muốn đi theo thằng bạn nối khố của mình.

“Để tôi thử xem, tôi đoán mẹ tôi nhất định sẽ không đồng ý đâu, mẹ tôi nói cho tôi đi học chỉ tốn tiền mà thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-657.html.]

“Thì cậu cứ nói cụ thể cho mẹ cậu hiểu, chờ lát nữa tôi kể cho cậu nghe mấy người học sinh trong thành phố giỏi cỡ nào.

Lớp tôi có hai người bạn, người nhà sắp xuất ngoại rồi, số bạn cấp 2 của chúng ta thi đậu cấp 3 chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.”

Xuất ngoại giống như mò trăng dưới nước, Tống Đông Đông nghe đến xuất ngoại thì cảm giác như mình đang ở trong mơ, có cảm giác không chân thực.

Cậu khó mà diễn tả được, chỉ cảm thấy mình nên cố gắng hơn nữa.

Trại chăn nuôi ở nhà đã đổi sang nuôi hai con ch.ó săn lớn hung dữ, chúng nó vẫy đuôi mừng chủ, nhưng nhìn thấy người lạ thì sẽ lập tức sủa vang.

Quý Dương và Quý Nguyên muốn đi vào xem bé heo con, nhưng lại bị hai chú chó lớn cản đường.

Quý Dương kéo tay em trai: “Hình như bạn chó lớn sẽ cắn đó, mình về đi.”

Quý Nguyên dè dặt: “Nhưng chúng mình còn chưa thấy gà con với vịt con mà.”

Quý Dương nghiêm túc dặn dò em trai:

“Chó lớn hung dữ lắm, mình không thể đi qua đó được, phải nhờ ông bà ngoại xích chó lại.

Lỡ như bị chó cắn thì sẽ mắc bệnh đó, nói không chừng còn bị cắn mất một miếng thịt nữa.”

Quý Nguyên sợ run: “Anh ơi, em không xem nữa, mình về ăn quả thúi thúi đi.”

Tống Thời Hạ nghe nói hai anh em chạy tới trại chăn nuôi thì cũng hoảng sợ, may mà Quý Dương ngoan ngoãn.

“Dương Dương làm rất đúng, dù là chó nhà bà ngoại nuôi đi nữa, chưa chắc đã quen với chúng ta, nên nhất định không thể tới gần chúng được, đã hiểu chưa?”

Loading...