Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 63
Cập nhật lúc: 2025-03-05 12:05:05
Lượt xem: 41
Đề tài câu chuyện của mọi người đều tràn ngập thiện chí, không vì Tống Thời Hạ là người nhà quê mà khinh thường hạ thấp cô.
Xem ra, người có tam quan bình thường vẫn khá nhiều.
Tuy cô không thích cái hoạt động như tám chuyện này, nhưng cũng không ghét nó cho lắm.
Trước khi xuống xe, mọi người hẹn thời gian địa điểm trở về với lái xe xong thì tách ra.
Thím Phùng muốn đến nhà cháu mình, Tống Thời Hạ lại định đến bưu điện một chuyến.
Hai người hẹn gặp nhau ở cửa hàng bách hóa lúc hai giờ.
Từ trường học vào thành phố phải ngồi ô tô hơn hai tiếng đồng hồ, giờ đã là 11 giờ, bụng Tống Thời Hạ đã trống trơn.
Cô thuê một căn nhà dân, một ngày tám xu, trong nhà chỉ có một cái giường gỗ và một cái bàn.
Tống Thời Hạ lấy đồ định gửi về quê nhà ra đặt lên bàn, lại đặt mấy thùng đựng trái cây muốn bán xuống đất.
Sau khi đến bưu điện gửi tiền và đồ cho người nhà, Tống Thời Hạ bèn tìm một quán ăn chuẩn bị ăn cơm trưa.
Cô đến một quán mì trang hoàng khá cũ, nhưng biển hiệu lại ghi đây là cửa hiệu lâu đời.
Đừng thấy trang trí trong quán tồi tàn mà lầm, mấy năm sau nơi này thuộc khu quy hoạch của nhà nước, ông chủ đúng chuẩn phất lên luôn.
Tống Thời Hạ vào quán gọi một phần mì tương hành, mì thế mà lại bán theo lạng, một hào ba một lạng.
Cô gọi hai lạng mì, một bát mì cán tay to rưới một lớp tương vừng, lại rải thêm hành lá xắt nhỏ.
Trông thì không có gì đặc sắc, chỉ là mì trộn tương vừng đơn giản, nhưng mùi tương vừng thơm lừng lại không ngừng chui vào trong lỗ mũi người ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-63.html.]
Tống Thời Hạ vội vàng cầm lấy đôi đũa nếm thử.
Sợi mì làm thủ công dai mềm, nước xốt tương vừng được pha chế đặc biệt thơm ngon đầy dư vị.
Chưa đến mười phút mà cô đã ăn xong một bát mì to hơn cả đầu mình.
Tống Thời Hạ ăn xong mới phát hiện dáng vẻ ăn uống của mình có hơi bất lịch sự, cũng may chủ quán là hai vợ chồng già nên không chú ý tới cô.
Tống Thời Hạ xoa bụng, không hổ là thương hiệu lâu đời, món ngon núp trong khu dân cư hay ngõ nhỏ như thế này đúng là không ngoa.
Cô thanh toán tiền xong thì nhớ kỹ tên quán ăn này, lần sau đến sẽ ăn tiếp.
Kiếp trước, đầu bếp của cô đều là những đầu bếp ba sao về hữu của nhà hàng Michelin, cô đã nếm hết các món ngon trên thế giới.
Hôm nay, không ngờ cô lại ăn như dân chạy nạn bị bỏ đói mấy ngày liền trong quán mì này.
Vẫn chưa tới 12 giờ, tranh thủ còn sớm, Tống Thời Hạ bèn thuê một quầy hàng ở cổng chợ, rồi cho bà lão ở sạp bên cạnh năm xu nhờ bà ấy trông quầy giúp.
Một lúc sau, cô tìm người lái xe ba gác chở mấy thùng trái cây mình định bán đến.
Tống Thời Hạ thanh toán xong tiền, còn thuận tay cho đối phương hai quả táo.
“Bác tài, bác đừng chê nhé.”
Bác tài không chịu nhận lấy: “Không được, cái này đắt lắm, trái cây tươi như vậy tôi cũng không nỡ mua đâu.”
Tống Thời Hạ khuyên:
DTV
“Bác cứ cầm đi, đây đều là trái cây cháu mua sỉ bên ngoài về, rẻ hơn chỗ chúng ta nhiều.”
Bác lái xe ba gác không nói lại cô, cẩn thận cất trái cây vào trong túi treo ở đầu xe.