Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 627
Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:53:39
Lượt xem: 28
Hàn Dung nhìn ra phòng khách: “Con cứ chiều bọn nhỏ, trẻ con kén ăn thì khó nuôi lắm.”
Tống Thời Hạ cười nói: “Mấy đứa nhỏ nhà mình ngoan lắm, sẽ không như thế đâu.”
Thần kỳ nhất chính là canh cá mẹ chồng nấu, hai đứa nhỏ không thèm đụng vào, nhưng cá hấp Tống Thời Hạ nấu thì hai đứa lại tranh nhau ăn.
Hàn Dung giả bộ tức giận đập đũa: “Cơm bà nội nấu dở lắm à?”
Quý Dương và Quý Nguyên đồng loạt lắc đầu: “Cá có xương, dễ mắc cổ lắm, mẹ lúc nào cũng gỡ xương cho bọn con.”
Mấy hôm trước Tống Thời Hạ phải thi, không thể quan tâm chuyện cơm nước của mấy đứa nhỏ được, toàn là mẹ chồng chăm sóc.
Hàn Dung bất đắc dĩ, lắc đầu dạy dỗ bọn nhỏ:
“Các cháu đã năm tuổi rồi, phải học cách tự mình ăn cơm, đừng có làm phiền mẹ mãi như thế.”
Quý Nguyên rụt cổ lại: “Mẹ không gỡ xương cho, bọn cháu không dám ăn.”
Quý Dương bổ sung: “Mắc xương cá đau lắm, có thể bị câm nữa.”
Hàn Dung dở khóc dở cười:
“Làm gì dễ câm như thế được? Xương của con cá này nhỏ như thế, các cháu ăn cơm đừng nói chuyện thì sẽ không sao hết.”
Cũng tại bà, bình thường luôn dọa đám nhỏ ăn cá phải tập trung, nên hai anh em mới sợ, không dám ăn cá.
Bà còn tưởng là hai đứa nhỏ kén ăn, không ngờ là sợ xương.
“Mẹ, lần sau ăn cá mình cứ làm thành cá viên đi, hai đứa nhỏ thích ăn cá nhưng lại sợ không dám ăn, cá với tôm có nhiều dinh dưỡng lắm.”
Hàn Dung lắc đầu: “Cá ngon khó mua lắm, bữa này ăn xong phải chờ tới tết mới có tiếp để ăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-627.html.]
Tống Thời Hạ bất đắc dĩ nhún vai với hai đứa nhỏ, quyền đi chợ nằm trong tay mẹ chồng, cô đành bó tay chịu chết.
“Thích thì ăn nhiều vào, ăn chậm một chút thì sẽ không mắc xương đâu. Nếu mẹ không ở nhà, có phải hai đứa dù thích cũng không dám ăn đúng không?”
Quý Dương và em trai im lặng bưng bát, dè dặt gật đầu, hai đứa nhỏ sợ bị mắc xương cá xong thành người câm.
“Mẹ với bà nội đều ở đây, các con cứ cẩn thận nhai kỹ, nếu cắn trúng xương thì nhả ra cái đĩa nhỏ đựng xương của mình là được.”
Hai anh em cố lấy hết can đảm ăn cá dưới ánh mắt cổ vũ của mẹ mình. Hai đứa khá may mắn, miếng cá mẹ gắp cho có rất ít xương, ăn hết miếng cá trong bát thôi mà hai đứa đã rịn mồ hôi.
Tống Thời Hạ lau miệng cho hai đứa:
“Vậy là xong rồi đó. Nếu bà nội dắt hai đứa đi ra ngoài ăn, hai đứa thấy cá, có phải sẽ nhấp nha nhấp nhỏm, vừa thèm vừa sợ không?”
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe dạy bảo, hôm nay hai đứa đã học được cách tự mình ăn cá, lần sau có thể nhặt xương cá cho mẹ rồi.
...
Quý Yên Nhiên dùng khăn quàng cổ che cằm, lén lén lút lút, sợ người khác nhận ra cô ấy.
Một chiếc xe chạy tới dừng lại trước mặt cô ấy.
Quý Yên Nhiên mở cửa xe thật nhanh, chưa đến ba giây đã chui tọt vào trong xe, vỗ n.g.ự.c lấy lại bình tĩnh.
Người đàn ông lái xe thấy vậy thì bật cười, “Đáng sợ tới vậy sao?”
Quý Yên Nhiên nghiêm mặt trừng anh ấy: “Đương nhiên là sợ rồi, ai mà biết có gặp phải người quen hay không!”
Chu Việt hai tay cầm tay lái, bất đắc dĩ cười:
DTV
“Xung quanh đây toàn là khu gia quyến của quân nhân, không thể nào đụng mặt họ hàng người quen của em đâu.”