Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 620

Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:52:36
Lượt xem: 22

Sau khi các bạn ký túc xá về nhà cô ăn cơm xong, Tống Thời Hạ phát hiện quan hệ của bọn cô càng thân thiết hơn.

Thực tế là bởi vì các cô gái cảm thấy tính cách của Tiểu Hạ quá tốt, không phải kiểu dối trá mà trên người cô như tỏa ra sức hấp dẫn kỳ lạ, bất kỳ ai tiếp xúc với cô đều sẽ vô thức thích cô.

Gia thế bối cảnh rất tốt nhưng không khoe khoang, khiêm tốn lại tài giỏi, bình thường rất quan tâm chăm sóc các cô ấy như chị em ruột.

Ký túc xá có một người bạn như vậy gần như đã loại bỏ 90% xung đột, còn lại chỉ có những xích mích nhỏ không đáng nói, cãi nhau cũng nhanh chóng hòa giải.

Vô tình Tống Thời Hạ biết được hình dung của các cô ấy về mình thì không biết nên khóc hay cười.

Cô có thói quen coi những cô ấy thành cô gái nhỏ, mới hai mươi tuổi không phải còn rất nhỏ sao?

Còn về sức hấp dẫn kỳ lạ kia thì tính cách cô vốn tích cực luôn tiến về phía trước đã ảnh hưởng đến các cô ấy, mọi người đều sẽ bất giác mà hướng về ánh mặt trời.

Tống Thu Sinh về nhà với ông Quý, vốn định g.i.ế.c lợn ở nhà nhưng nghĩ thịt lợn mới mổ ăn rất ngon nên gọi điện thoại cho em gái bảo căn tin trường học gửi xe kéo lợn đến.

Hậu cần căn tin của trường đại học Yên Kinh đã mài d.a.o từ lâu đợi lợn nhà họ Tống nuôi.

Kể từ khi nhà đồng chí Tiểu Tống xây trang trại, trừ khi thiếu gà vịt mới mua ở chợ ra thì đều đặt của nhà họ Tống.

Đáng tiếc là trang trại nhà họ Tống quá nhỏ, cách ba tháng mới có thể mua một đàn gà vịt.

Gà vịt ba tháng tuổi ở chợ chỉ có hai ba cân, còn gà vịt nhà họ Tống nuôi ba tháng thì đã to sáu bảy cân.

Lãnh đạo của trường là người rất thích ăn gà hầm nấm, lần nào cũng hỏi gà mua ở đâu, nếu mua gà ở chợ thì sẽ không chịu gọi món này.

May mắn rất dễ mua gà, một tháng có thể mua ở nhà họ Tống một lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-620.html.]

Hậu cần căn tin trường học đợi thịt lớn của nhà họ Tống hơn nửa năm, nghe nói rất ngon, lần này cuối cũng có thể phái xe đi đón lợn về.

Thím Phùng tựa vào cửa chúc mừng Tống Thời Hạ.

“Đừng nói vậy, thím cũng đang đợi ăn thử lợn nhà cháu nuôi đây.”

“Không phải trước đây thím ăn thử rồi sao? Cháu thấy cũng được, thím đừng mong chờ quá.”

Thím Phùng trợn tròn mắt:

DTV

“Hương vị như vậy mà là cũng được á? Thím đã ăn cơm niêu một lần rồi, chính là lần cháu làm đó, cả đời thím cũng không quên được hương vị đó, đầu lưỡi cũng cảm nhận được vị ngon.”

Tống Thời Hạ mỉm cười:

“Ba mẹ cháu đặc biệt nuôi riêng mộ con cho nhà mẹ chồng, lần này cháu định tìm một người g.i.ế.c lợn trong thành phố giúp g.i.ế.c hộ, đến lúc đó thím đến nhà cháu ăn cơm nhé.”

Thím Phùng bình thường không hay đến ăn cơm, nếu cứ hay đến ăn chực thì rất xấu hổ.

Nhưng vừa nghe nói được ăn lợn nhà Tiểu Tống nuôi thì bà ấy nói chắc chắn phải ăn thử.

“Được, vậy thím sẽ mặt dày đến ăn một bữa, sau đó đến căn tin mua mấy cân.”

Khi anh trai và ba chồng trở về còn mang theo một tin tức khác về.

Tống Thu Sinh lau mặt.

“Anh quên nói với em, Đông Đông đá bóng ở trường vô tình đá bị thương một bạn học, anh đã xin lỗi rồi.

Giáo viên thể dục của trường cũng nói thể chất của Đông Đông rất tốt, hỏi thằng bé có muốn thi trường quân đội không.”

Loading...