Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 582
Cập nhật lúc: 2025-03-16 08:25:57
Lượt xem: 28
Điền Giai Giai cắn đũa, bảo:
“Có trứng mà, sao có thể coi là thức ăn chay, ở nhà tôi, muốn được ăn trứng luộc là phải được 100 điểm mới có.”
Mấy cô gái thường ngày đâu có được ăn nhiều món ăn mặn như thế, ngày lễ ngày tết có thịt có cá cũng chưa chắc đã được thịnh soạn đến vậy.
Tống Thời Hạ gắp cho mỗi người một miếng thịt bò, bấy giờ mọi người mới dám nhấc đũa.
Tống Thời Hạ còn nhắc nhở: “Ăn nhiệt tình nhé, ăn không hết phải bỏ đi là lãng phí thức ăn đấy.”
Nghĩ đến những đồ ăn ngon thế này bị lãng phí, mấy cô gái vội vàng mau chóng ăn.
Hách Quế Hoa bưng bát, nói:
“Không được lãng phí, bao nhiêu thịt như vậy mà, nước canh cũng trộn cơm ăn được đấy.”
Ăn xong, Tống Thời Hạ dẫn các cô gái đi dạo quanh sân trường một vòng.
“Thường ngày tôi không ở bên này nhiều, chủ yếu là ở trường với ở bên thư viện ôn tập thôi, cho nên cũng không thông thạo đường trong này lắm.”
Điền Giai Giai kéo tay Tống Thời Hạ.
“Chẳng trách thành tích học tập của cậu tốt như thế, thì ra là luôn được sống trong bầu không khí học tập của đại học, muốn làm biếng cũng khó nhỉ.”
Tống Thời Hạ thầm nghĩ, cái này thì chưa chắc nhé.
Cô còn nhớ trước kia từng có tin tức nói rằng hai vợ chồng là tiến sĩ mà con họ chỉ được có 20/100 điểm môn toán.
Ở trong khu trí thức cao, gần trường học, ngày ngày đắm mình trong không khí học tập cao cấp nhất nhưng học không vào thì vẫn cứ là học không vào thôi.
Từ biệt các bạn cùng phòng, Tống Thời Hạ đi tới tiệm cắt tóc gần trường, tìm thấy thím Phùng và Trần Kiều.
DTV
Vừa trông thấy hai người, Tống Thời Hạ cả kinh trố mắt.
Thím Phùng và Trần Kiều đều uốn tóc, uốn xoăn lọn nhỏ kiểu đang thịnh hành, môi tô son đỏ, diện bộ đồ thời thượng.
Trông chẳng khác nào những người phụ nữ sành điệu bậc nhất ở xứ Cảng Thơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-582.html.]
“Hai người thống nhất với nhau rồi mới đi làm tóc à?”
Thím Phùng còn chưa gỡ những kẹp tóc trên đầu xuống, ngồi trên ghế chờ, tay còn đang cầm sách tranh thủ đọc.
Vừa thấy Tống Thời Hạ tới, mắt thím ấy lập tức sáng lên.
“Tiểu Tống, sao lại tới đây, có muốn uốn tóc luôn không?”
Tống Thời Hạ vội vàng từ chối: “Dạ thôi, cháu thích để tóc thẳng hơn, tóc quăn hơi khó xử lí.”
Cô thợ cắt tóc nhìn thử tóc Tống Thời Hạ:
“Ừm, chất tóc cháu đúng là không nên uốn, phí lắm, nếu sau này có bán tóc thì nhớ tới bán cho cô.”
Thím Phùng đặt sách xuống, giỡn với bà chủ tiệm.
“Tóc người ta tốt nên là không nên uốn à, thế vì sao chị còn khuyến khích chúng tôi uốn?”
“Chị nhìn Trần Kiều xem, uốn tóc nhìn trẻ ra bao nhiêu.”
Thím Phùng bị thuyết phục nhanh chóng:
“Thôi, đằng nào cũng uốn rồi, có hại cho tóc hay không thì cũng chẳng quan trọng nữa.”
Trần Kiều ngắm nhìn mình trong gương.
Đời trước lần đầu cô ta đi uốn tóc hẳn là vào tầm tuổi thím Phùng lúc này, tiệm uốn tóc ở đầu thôn lấy 30 đồng, khi ấy cô ta còn nhuộm nữa.
Cô gái trong gương mới ngoài 20, tóc xoăn thời thượng như nữ minh tinh trên poster, thì ra mình cũng có thể xinh đẹp như thế.
Tống Thời Hạ đứng sau lưng Trần Kiều, khen một câu: “Đẹp đấy chứ, đúng không?”
Trần Kiều do dự giây lát, gật đầu: “Tôi chỉ không ngờ tôi cũng có thể trở nên xinh đẹp và thời thượng như thế.”
Tống Thời Hạ hiểu được những khúc mắc trong lòng cô ta, cô nói:
“Cô gái nào cũng có quyền yêu cái đẹp, dù đã là một người mẹ cũng vậy.”