Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 579
Cập nhật lúc: 2025-03-16 08:25:51
Lượt xem: 17
Cuối cùng Tống Thời Hạ cũng hiểu vì sao hiệu trưởng Hồ lại phải tới tận nhà để khuyên cô đổi chuyên ngành khác.
Ngành Dược học ở trường này quả thực rất không được chú ý.
Thí sinh vượt qua bao gian nan vất vả mới thi đỗ vào đại học Yến Kinh danh giá này, có ai muốn chọn chuyên ngành bị ‘ghẻ lạnh’ cỡ đó.
Trừ khi điểm quá thấp, không có lựa chọn khác.
Tuy những năm này không xét đến tỉ suất đáp ứng của ngành nghề, chỉ cần tốt nghiệp là nhà nước sẽ phân phối công việc cho sinh viên.
Nhưng đa số mọi người đều thích những ngành nghề như giáo viên, bác sĩ, luật sư, nghiên cứu viên, …
Có mấy ai chán đời đến mức đ.â.m đầu vào học dược học với trung y đâu.
Tống Thời Hạ cũng mới biết trường đại học Trung y dược bên kia chỉ có tổng công hơn 50 sinh viên.
DTV
Phần lớn đều là những thí sinh có người nhà theo nghề Trung y, những học sinh bình thường muốn theo đuổi ngành y đều sẽ chọn Tây y.
Cô không chọn ở lại ký túc xá, nhưng khi đến nhận giáo trình, trợ giảng có nhắc cô rằng bên ký túc xá nữ vẫn chừa lại một giường cho cô, nghỉ trưa có thể qua đó ngả lưng.
Ôm chồng sách nặng trĩu, Tống Thời Hạ suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng có lí, bèn đi theo trợ giảng tới phòng mình.
Phòng ký túc trường này cũng tương tự như bên ký túc xá trường Quý Yên Nhiên, mấy chiếc giường hai tầng, chính giữa có chiếc bàn dài.
Tống Thời Hạ không cần dùng tủ đựng quần áo nên tính đặt sách vở ở đó.
“Tôi còn có việc bận, phải đi trước đây, các bạn cùng phòng của em đều là những sinh viên chuyên ngành khác, trường ta chia phòng ngủ theo điểm đầu vào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-579.html.]
Tống Thời Hạ hết sức tò mò.
Nếu chia phòng theo điểm số thì cứ để thí sinh điểm thấp hơn đôn lên phòng này là được, cần gì phải giữ chỗ lại cho mình?
Trong phòng chỉ còn lại một giường dưới ở gần cửa ra vào, Tống Thời Hạ bỏ sách lên ván giường, đứng nhìn quanh, đệm thì còn phải về nhà mang tới.
Cô vốn không có ý định giữ một chân trong ký túc xá.
Nhà cô không xa, đi về cũng tiện, nhưng vừa rồi cô có tính thử khoảng cách từ khu giảng đường về nhà, nếu buổi chiều có tiết học thì thời gian nghỉ trưa không nhiều, về cũng không được nghỉ ngơi.
Nếu ở đây đã có sẵn giường thì buổi trưa tới ngả lưng cũng hay, còn có thể nghe ngóng chuyện vui trong trường từ các bạn cùng phòng nữa.
Ngoài cửa có mấy nữ sinh ôm sách đang vui vẻ nói cười, chợt có cô nghi hoặc hỏi: “Sao cửa phòng chúng mình lại mở thế kia?”
Chìa khóa phòng này trừ mấy cô thì chỉ có cô quản lý ký túc mới có thôi.
Đẩy cửa đi vào, các cô gái trông thấy một nữ sinh lạ mặt đang ngồi trên ván giường trống trong phòng.
Nữ sinh tóc ngắn đi đầu ngạc nhiên hỏi: “Chào bạn, bạn cũng là sinh viên phòng này à?”
Tống Thời Hạ mỉm cười chào hỏi bạn cùng phòng:
“Chào mọi người, tôi là Tống Thời Hạ, là bạn cùng phòng của các bạn, nhưng ngày thường chỉ nghỉ trưa ở đây thôi, buổi tối sẽ không ở lại.”
Nữ sinh tóc ngắn tò mò hỏi: “Vì sao thế?”
“Nhà tôi ở ngay trong trường, buổi trưa tranh thủ nghỉ ở đây vì không có nhiều thời gian, tối thì sẽ về nhà cho tiện.”