Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 519
Cập nhật lúc: 2025-03-15 20:37:08
Lượt xem: 21
Tống Thời Hạ bật cười.
Con gái đến tuổi dậy thì thường có nhiều biến đổi, quả thật Yên Nhiên trông đã khác trước rất nhiều.
Cô nàng không chỉ trắng lên mà vóc dáng cũng khác, mặc váy liền thân khoe đôi chân thon nhìn rất ra dáng thiếu nữ, không giống xưa, toàn giấu mình trong những bộ đồ thùng thình.
DTV
Quý Yên Nhiên xuống nhà, chộp được miếng bánh mì rắc ruốc.
Tống Thời Hạ chưa kịp ngăn cản, cô nàng đã nhét luôn miếng bánh vào miệng.
May mà Tống Thời Hạ đã sớm dự đoán được tình hình, lúc xuống nhà có mang theo thỏi son.
“Son tô cho em bị quệt mờ hết rồi đây này, bỏ thỏi này vào túi xách, ăn uống xong nhớ tô lại.”
Quý Yên Nhiên nhanh nhảu nhai miếng bánh mì, cảm kích nói với chị dâu:
“Cảm ơn chị, bảo anh em mua cho chị thỏi khác nhé, thỏi này bị em tô bẩn mất rồi.”
Tống Thời Hạ cười khẽ:
“Chị không chê em, thôi đi đi, đừng để tới muộn.”
Quý Yên Nhiên vừa đi, Tống Đông Đông đã hồng hộc chạy về, đầu đầy mồ hôi, tay còn ôm quả bóng.
“Chị ơi, trong nhà có nước đá không?”
Tống Thời Hạ nhéo tai cậu chàng.
“Có, trời nóng thế này còn chạy đi đá bóng, em bị ngốc à, nhỡ cảm nắng thì sao.”
Tống Đông Đông vội vàng kéo lại cái tai.
“Không nóng lắm mà, với cả, mùa hè đá bóng mới đã, bọn em gọi là chơi cho ra mồ hôi, chị Yên Nhiên đi đâu rồi, chiều nay đi đá cầu không?”
Tống Thời Hạ lườm cậu em một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-519.html.]
“Em tưởng ai cũng nhàn như em hả, Yên Nhiên đi họp lớp rồi, em không có việc gì thì lát các cháu dậy, em dắt chúng nó ra sân chơi cho chị, chị còn phải đi có việc.”
Tống Đông Đông hưng phấn hỏi:
“Vậy có phải trong nhà chỉ còn mỗi em không?”
“Anh rể em cũng ở nhà đấy, nhưng anh ấy đang trong phòng làm việc, trừ lúc ăn cơm, còn không thì đừng có quấy rầy anh ấy.”
Tống Đông Đông lẽo đẽo đi theo chị gái, gật lấy gật để.
Tống Thời Hạ lấy từ trong tủ lạnh ra một lon nước ngọt đưa cho cậu chàng.
“Uống đồ lạnh ít thôi, lát nhớ phải tắm đi, người đầy mồ hôi, dính nhớp hôi rình, thôi, không còn việc gì nữa, chị đi đây.”
Tống Thời Hạ đội mũ, xách túi thong dong ra cửa, thím Phùng đã đợi cô hồi lâu.
Trên đường tới căn tin, thím Phùng và Tống Thời Hạ ríu rít trò chuyện về những vụ gần đây.
“Cháu nói xem Trần Kiều dạo này làm sao thế, thím thấy con bé học có vẻ không tập trung, nhìn mà nóng ruột thay nó.”
“Cô ấy sẽ nghĩ kĩ, cuộc sống vẫn phải tiếp tục mà, nhưng cần đổi một phương thức khác.”
Thím Phùng hạ giọng.
“Hai đứa nó không định li hôn chứ?”
Nếu li hôn, thím sẽ rất buồn vì không được gặp Trần Kiều nữa.
Cô bé Trần Kiều này thoạt nhìn hơi ngốc, nhưng tay chân cần mẫn, không lươn lẹo làm biếng, người chăm chỉ nhất ở căn tin trường chính là Trần Kiều đấy.
“Không đâu, hành vi của Hoắc Khải cùng lắm cũng chỉ coi là không hay, gây phản cảm chứ không tính là có sai, nếu mới đến đó đã đòi li hôn, người khác nhìn vào sẽ cho rằng Trần Kiều quá đáng.”
Nếu theo ý Tống Thời Hạ, cô nhất định sẽ khuyên Trần Kiều li hôn, độc thân vui sướng.
Nhưng thời đại này, hoàn cảnh này của Trần Kiều lại không cho phép làm thế, cô ta chỉ có thể nuốt ấm ức vào trong.