Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 482

Cập nhật lúc: 2025-03-15 06:34:39
Lượt xem: 17

Tống Thời Hạ nhe răng nhếch miệng đẩy anh ra, “Anh thù dai thế.”

Quý Duy Thanh cười khẽ:

“Em hiểu lầm rồi, anh đoán là em muốn để anh chia ngọt xẻ bùi với em mà.”

Cô cũng không thể thừa nhận là mình cố ý được, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Cô chớp chớp mắt, mắt lóe lên ý xấu: “Anh muốn ăn thêm nữa không?”

Quý Duy Thanh mỉm cười từ chối: “Anh không có phúc hưởng rồi, mời vợ yêu tự ăn đi ha.”

Dâu chua như thế mà mang đi ngâm rượu, Tống Thời Hạ hoài nghi không biết có bị hư hay không nữa.

Cô đã nghĩ ra cách khác rồi, chi bằng lấy mớ dâu tằm này đi làm bánh quy dâu vậy, rượu dâu tằm cứ lấy dâu trong không gian thì hơn.

Cả nhà đều đang tổng vệ sinh, Tống Thời Hạ lại đi vào bếp lấy bột mì ra nhào.

Bà Tống đứng ở cửa phòng bếp hỏi: “Mới giờ này con đã nấu cơm rồi à? Vừa mới ăn cơm xong thôi mà.”

Tống Thời Hạ đã nhồi xong bột mì:

“Đó là cơm trưa, còn cơm chiều với bữa khuya nữa. Con nít mau đói, bọn con bình thường đều ăn ít nhưng chia ra nhiều bữa.”

DTV

Bà Tống đã hiểu: “Mẹ nhớ rồi, ngày mai mẹ cũng sẽ nấu cơm theo lịch này.”

Mỗi lần làm bánh ngọt, mùi thơm ngọt ngào kia sẽ lan từ bếp ra tới cổng, thậm chí là xa hơn.

Quý Dương và Quý Nguyên về nhà lại vui vẻ lái xe ô tô đi dạo khắp nơi.

Bình An với Tiểu Ngư ở bên cạnh cũng chạy theo sau lưng xe hơi với ánh mắt mong chờ.

Mấy đứa nhỏ thân với nhau, nên hai anh em cũng vui vẻ để hai bạn chơi cùng mình.

Tiểu Ngư nhát gan, chỉ dám đứng nhìn, nói kiểu gì cũng không lên xe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-482.html.]

Anh trai cậu bé thì bạo gan hơn, lái xe bẻ lái liên tục, cuối cùng còn tông trúng bồn hoa ven đường.

Quý Nguyên tiếc xe mới của mình, chỉ có thể ấm ức đứng nhìn.

Cũng may cậu bé thấy xe không bị hỏng, lần sau nhất định không thể cho anh Bình An chơi ké được.

Quý Dương lắc đầu, bảo Tiểu Ngư leo lên ngồi sau lưng mình.

“Để mình chở bạn.”

Tạ Ngọc bạo gan leo lên xe, xe ô tô là kiểu xe cho một bé ngồi, nhưng hai đứa nhỏ đều rất gầy nên có thể ngồi vừa.

Quý Dương chở cậu bé chạy vài vòng, Tiểu Ngư hưng phấn, mặt mày đỏ lựng lên.

“Vui quá!”

Quý Dương phóng khoáng nói: “Bạn có muốn tự lái không?”

Tạ Ngọc rụt cổ lại: “Mình không dám, thôi bỏ đi.”

Quý Dương tay cầm tay dạy cậu bé: “Đừng sợ, mình ngồi sau lưng cậu.”

Cuối cùng vẫn là tò mò chiến thắng lý trí, Tạ Ngọc vẫn thử lái ô tô.

Quý Nguyên hít hít mũi, ngửi thấy mùi bơ sữa thơm ngát quen thuộc.

Nhất định là mẹ đang làm bánh rồi!

“Anh Bình An, em muốn về nhà.”

Tạ Khang đánh lái chạy hết vòng này tới vòng khác, giống như không nghe thấy có người gọi mình vậy.

Quý Nguyên hít sâu một hơi, thơm quá đi, muốn về nhà ăn bánh liền quá à, thế là cậu bé chạy lon ton đi tìm anh trai.

Tạ Khang đang chơi hăng say, không thể nghe thấy tiếng gì khác.

Chờ tới khi cậu bé mệt lả, chơi chán rồi thì trên đường chỉ còn lại một mình cậu bé, khiến cậu bé trợn tròn mắt kinh ngạc.

Loading...