Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 477
Cập nhật lúc: 2025-03-15 06:34:29
Lượt xem: 22
Tống Thời Hạ mỉm cười, mẹ giúp cô xếp quần áo cho vào vali, cô thì xếp quần áo của Quý Duy Thanh.
Cô cho là phải ở nhiều ngày nên đã xếp hết quần áo sạch của anh vào.
Mẹ cô lại nghi hoặc hỏi: “Sao quần áo của Tiểu Quý ít thế hả con?”
Tống Thời Hạ cúi đầu xếp đồ, lơ đễnh đáp:
“Quần áo của anh ấy ít lắm, lúc hai chúng con vừa kết hôn, tủ quần áo của anh ấy toàn trống trơn, sau này váy áo của con nhiều hơn mới nhét đầy được tủ quần áo đấy.”
Bà Tống cạn lời:
“Con là vợ của thằng bé, thấy ít đồ thì phải mua thêm cho nó vài bộ chứ, nếu con quên cả thằng bé thì chính nó lại càng không thể nào nhớ được.
Người ta có mấy bộ đồ mặc tới mặc lui, con nhìn lại váy của con đi, mặc cũng không hết luôn.”
Tống Thời Hạ im lặng nghe mẹ dạy bảo: “Con biết rồi ạ, con sẽ mua thêm mấy bộ đồ mới cho anh ấy.”
Lúc cô mua quần áo cũng tiện thể mua cho anh ấy vài món, chỉ là so với đống váy áo của cô thì có vẻ đồ của anh quá ít mà thôi.
Quý Duy Thanh ngồi trong thư phòng sắp xếp lại hai bài luận văn về chuyến công tác lần này, hai bài luận văn cộng lại phải dày như quyển từ điển luôn.
Tống Thời Hạ dọn đồ đạc của anh xong thì đi tới gõ cửa thư phòng.
“Anh dọn xong chưa?”
Quý Duy Thanh thu dọn nhanh hơn: “Chờ một lát, anh bỏ đồ vào túi văn kiện đã.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-477.html.]
Tống Thời Hạ nhớ mỗi lần đi ra ngoài anh ấy đều dọn dẹp thư phòng sạch sẽ không một hạt bụi, ngoại trừ ống đặt bút ra thì không còn bất kỳ thứ gì khác.
Bây giờ trên bàn lại có cả chồng giấy và vài túi văn kiện để lộn xộn, đây là kiệt tác của anh ấy lúc đi công tác.
Cô không khỏi tò mò: “Giáo sư các anh phải viết nhiều luận văn như thế à?”
Quý Duy Thanh không ngẩng đầu lên, giọng điệu lại rất nhẹ nhàng: “Không hẳn, nếu có đề tài thích hợp thì anh sẽ thử.”
DTV
Tống Thời Hạ cái hiểu cái không, “Vậy dù giáo sư không viết luận văn thì cũng sẽ không bị hạ bậc ạ?”
Sắc mặt của Quý Duy Thanh lập tức trở nên nghiêm túc: “Có chứ, nếu quá lâu không phát biểu luận văn, nặng nhất sẽ bị trường học bãi chức.”
Không ngờ làm giáo sư cũng vất vả như thế, cô còn tưởng là bát sắt cơ đấy, chẳng trách phải phát biểu 100 bài luận văn.
Nghĩ đến mấy giáo sư ba bốn mươi tuổi, vì không viết ra được luận văn mà bị đuổi việc, không hiểu sao cô lại thấy đồng tình.
“Anh cố lên, không cần tự mang áp lực tâm lý quá lớn, nếu thật sự không được thì em bán rượu thuốc nuôi anh.”
Quý Duy Thanh bật cười, anh ngẩng đầu lên, vành mắt cong cong: “Được thôi, có câu nói này của em, anh cũng tự tin hơn hẳn.”
Tống Thời Hạ biết là anh đang nói đùa với mình, cô cũng phối hợp vỗ ngực: “Anh cứ yên tâm mà làm, những thứ khác đã có em lo rồi.”
Mọi người dọn đồ xong, Hàn Dung lưu luyến tạm biệt bà sui.
“Em sui nhớ ở chơi lâu lâu, gần đây bệnh viện hơi bận, chờ làm xong chị sẽ đưa em đi dạo thủ đô.”
Tống Thời Hạ cũng nhớ ra đây là chuyện gì.
Mớ máy móc mà chị Diêu Tuyết quyên tặng đã đưa tới rồi, trùng hợp chính là mẹ chồng cũng làm ở bệnh viện quân khu thủ đô.