Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 461
Cập nhật lúc: 2025-03-15 06:32:01
Lượt xem: 33
Tống Thu Sinh không mở ra ngay, “Đây là cái gì thế? Không phải là thứ anh không thể nhìn đấy chứ?”
“Mở ra đi, trừ khi là thư phòng của ba em, không cho ai vào thì không có cái gì anh không được xem cả.”
Tống Thu Sinh vui vẻ mở hộp ra.
Diêu Tuyết không chắc lắm, “Đây là đồ cho em à?”
Tống Thu Sinh cũng không dám chắc:
“Chắc không phải đâu nhỉ? Lý nào lại là ba của em cảm thấy em còn con nít quá nên muốn đền bù tổn thất tuổi thơ cho em?”
Diêu Tuyết đạp anh một cái, “Đàng hoàng đi nào!”
Trong thùng có một bức thư, Diêu Tuyết xem xong thì lập tức có đáp án.
“Đây là đồ chơi tặng cho mấy đứa nhỏ nhà em gái anh, không ngờ ba em cũng có ngày tinh ý như thế.”
Tống Thu Sinh lại càng khó hiểu hơn, “Sao ba em lại tốt với em gái anh thế?”
“Điều này nói rõ ba em có việc cần nhờ tới em ấy, khỏi đoán cũng biết là rượu thuốc bán rất đắt hàng, hoặc có thể là ba em rất thích mớ trà kia.”
Cụ thể thế nào phải chờ gọi điện thoại mới biết được.
Nhưng chỉ với thái độ này của ba cô, còn biết nghĩ tới hai đứa nhỏ nhà Tiểu Tống, xem ra là ông muốn nhờ vả hơi nhiều rồi.
Tống Thu Sinh không hiểu gì hết, “Không phải chứ, rượu thuốc kia tốt như vậy à?”
Diêu Tuyết đặt thư xuống, “Chứ anh nghĩ sao? Không phải là tới bây giờ anh còn chưa từng uống thử đấy chứ?”
Tống Thu Sinh cố nhớ kỹ lại: “Có uống, hôm đó anh ngủ ngon lắm, qua hôm sau thì khỏe như vâm luôn.”
“Thế thì đúng rồi, anh uống xong còn có hiệu quả tốt như thế, ba em uống xong cũng thế, anh nói xem thái độ của ông ấy không niềm nở hơn được à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-461.html.]
Tống Thu Sinh cười hì hì.
“Anh còn tưởng là mình thanh niên sức trâu, không liên tưởng tới rượu thuốc luôn.”
DTV
Diêu Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu, “Anh đúng là qua loa mà. Anh không quan tâm Tiểu Tống gì cả.”
Tống Thu Sinh vội vàng giải thích,
“Anh có quan tâm con bé nhé, em gái anh còn có chủ kiến hơn cả anh, toàn là con bé chỉ đạo anh làm việc thôi, anh còn sợ mình thêm phiền cho con bé đấy.”
“Bây giờ anh đã biết em gái mình giỏi tới cỡ nào chưa? Em ấy không chỉ thông minh, đến bản lĩnh ngâm rượu thuốc này cũng không ai học được.
Hồi tết em không nói rõ với anh, ban đầu ba em không đồng ý chuyện bọn mình đâu.
Nhưng uống trà em gái tặng hai ngày thì lại đổi giọng, nói là để em với anh thử xem sao, dù sao ba cũng muốn em sinh một người nối nghiệp cho ông ấy mà.”
Tống Thu Sinh vội cầm lấy tay cô, “Em không đồng ý đấy chứ!”
“Đương nhiên là em không đồng ý rồi. Em vẫn muốn cho anh thêm hai năm thử thách.
Ý của ba em là kết hôn xong vẫn có thể ly hôn, nhưng em cảm thấy kết hôn quá sớm không tốt cho cả em lẫn anh.
Người khác sẽ cho rằng anh bám váy nhà vợ, dù tình cảm tốt đến đâu đi nữa, cứ như thế mãi cũng sẽ hục hặc thôi.”
Tống Thu Sinh hoàn toàn yên tâm:
“Anh không để ý chuyện người khác nói anh bám váy, anh sợ người ta cười nhạo em lấy một thằng nhóc nhà nghèo thôi.
Em chờ anh, tối đa hai năm, anh nhất định sẽ để em được nở mày nở mặt kết hôn với anh.”
Tống Thời Hạ bưng bát canh đứng ở cửa bếp, tiến thoái lưỡng nan.
Hình như mình đã tình cờ nghe thấy bí mật nào đó rồi thì phải.