Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 431

Cập nhật lúc: 2025-03-14 21:39:53
Lượt xem: 28

Hai mẹ con nhà họ Hoàng này gần như người người đều lên án chỉ trích.

Không biết Hoàng lười lấy đâu ra tiền, đắp tạm hai gian phòng ở chân núi, suốt ngày hằm hằm nhìn chằm chằm căn nhà lầu của nhà họ Tống.

DTV

Nếu như hỏi hiện tại ở Tống gia thôn, ai sống sung sướng thoải mái nhất thì nhất định là nhà họ Tống rồi.

Người trong thôn rảnh rỗi ngồi buôn chuyện đều nói tới nhà họ Tống.

Nói Tống Thu Sinh kiếm được tiền, không chỉ mua đồ điện cho ba mẹ, còn xây hẳn một căn nhà ba tầng nữa.

Lúc trước Tống Thu Sinh đi làm thuê, có về xây lại nhà, từ nhà đất lên nhà gạch, nhưng chỉ là nhà cấp 4 bình thường.

Nhưng lần này lại xây ba tầng, điều này nói rõ Tống Thu Sinh kiếm được rất nhiều tiền ở thủ đô nên mới làm được như thế.

Quan trọng nhất chính là nhà họ Tống còn xây cả một nhà xưởng, nghe nói là muốn nuôi gia cầm.

Không ít người đều hâm mộ hai vợ chồng nhà họ Tống sinh được mấy đứa con tài giỏi.

Nhưng hâm mộ thì hâm mộ, nhưng chẳng có mấy người nói này nói nọ, dù sao mọi người cũng muốn làm thân với nhà họ Tống để còn kiếm tiền mà.

Người dân trong Tống gia thôn đều có nhiệm vụ riêng, đó chính là trồng trọt.

Lứa rau đầu tiên sắp thu hoạch được rồi, nếu để lâu thêm nữa thì sẽ già hết.

Nhà họ Tống mỗi ngày đều đông như trẩy hội.

Tất cả bà con xóm giềng đều đến hỏi thăm xem khi nào thì Tống Thu Sinh trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-431.html.]

Vợ chồng ông bà Tống ban đầu còn nơm nớp lo sợ, bây giờ đã có thể bình tĩnh đối diện với họ rồi.

Dù là ai tới hỏi thăm, ông Tống đều đáp lại đúng một câu:

“Thu Sinh nói là sắp rồi, bà con đừng giục nữa, nếu thật sự không được thì tạm thời cứ để ở nhà ăn trước đi, hụt vài cân cũng chẳng quan trọng đâu.”

“Ông anh ơi, mấy cân cũng là tiền mà. Có thể bán được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, chúng tôi cũng là muốn kiếm thêm vài đồng thôi!”

Gần như mỗi nhà đều nghĩ như thế, bọn họ có thể bớt ăn bớt mặc, nhưng nhất định phải bán được rau đi.

Dù sao ở dưới quê, muốn ăn rau củ quả thì dễ quá, trong vườn có trồng sẵn đấy thôi.

“Chú em à, mọi người ai cũng sợ rau già quá bán không được, vậy thì có thể hái mớ không được non lắm để ăn trước à.

Mấy hôm nay Thu Sinh nó đang kết toán tiền lương, nó phải có tiền thì mới trả tiền cho bà con được, bà con nói xem có đúng không?”

Mọi người bị ông Tống nói bừa vài câu hù dọa.

Nhưng ông Tống cũng không hề nói dối, hạng mục mà Tống Thu Sinh phụ trách rốt cuộc cũng nghiệm thu rồi.

Diêu Tuyết bịn rịn, không nỡ mất đi anh bạn trai đa năng hỗ trợ như thế:

“Có anh ở đây, em chỉ cần ký tên là được, không cần sợ hạng mục sẽ có vấn đề gì, bớt được bao nhiêu là việc.”

Tống Thu Sinh vờ như không hiểu ám hiệu của bạn gái:

“Em phải học cách tự mình giải quyết đi chứ, anh chỉ có thể giúp em một lần thôi.

Từ nay về sau anh sẽ không nhúng tay vào chuyện kinh doanh của em nữa, mắc công ba em tức giận.”

Loading...