Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 390
Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:52:53
Lượt xem: 20
“Bữa nào cũng được ăn thịt cơ à, thế thì nhà phải giàu cỡ nào.”
“Nghe nói là thành phần trí thức cao cấp, sợ con dâu không đủ thịt ăn, cứ lâu lâu lại mang mấy cân qua, cả khu tập thể của trường đều biết.”
Có người còn khuyến khích bà Hoắc:
DTV
“Con bà cũng dạy ở trường đó, sao bà không tới ở cho biết thủ đô trông thế nào, rồi về kể cho chúng tôi nghe với.”
“Đúng vậy, bà Hoắc à, bà đi xem đi, tiện thể xem xem Tống Thời Hạ có thật sự sống sung sướng thế không.
Có khi là con dâu bà nhìn nhầm thôi, trong thành phố làm gì có nhiều thịt mà ăn mỗi bữa chứ.”
“Đấy là thủ đô cơ đấy, chúng tôi mà có họ hàng thân thích gì ở đó là chúng tôi đi liền.
Bà có con dạy học ở đó mà lại thích ở nhà à, không muốn lên đó hưởng phúc con trai sao?”
Bà Hoắc là người trọng thể diện, bị người ta nói mấy câu liền thật sự muốn lên thủ đô ở mấy ngày.
Nhưng từ đáy lòng bà ta lại mang một nỗi sợ đối với một nơi xa xôi chưa từng tới.
Cuối cùng, nỗi sợ hãi vẫn át cả sự tò mò cùng với tâm lý thích khoe khoang, bà ta lắc đầu:
“Thôi tôi chịu thôi, ruộng đồng còn chưa cấy, lên thủ đô với chúng nó chỉ tổ mang thêm phiền toái cho con cháu.”
Mọi người thất vọng ra mặt, bà già này thật chẳng có gan làm gì.
Bọn họ đều rất muốn biết Tống Thời Hạ có thực sự đã đổi đời rồi không.
Thực ra, sau khi biết chồng Tống Thời Hạ là giáo sư thì họ đều cho rằng điều đó là thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-390.html.]
Nhưng họ đều không muốn tin, cùng là người một thôn, vì sao lại có người tốt số như thế, vừa gả cho một giáo sư lại vừa được ăn sung mặc sướng cả ngày.
Tống Quốc Trụ muốn lấy ý kiến thành viên đại đội, bèn bảo vợ mình ra sân phơi cố ý tiết lộ chuyện Tống Thu Sinh muốn kinh doanh rau củ và cây ăn quả.
Cho nên chỉ lát sau, câu chuyện ở đây đã quay về quanh Tống Thu Sinh.
Bà Tống nhân lúc đông người bèn đứng lên ra về, ra ngoài sân phơi lại trông thấy chồng mình đang ở đó.
“Sao ông lại ngồi đấy?”
Ông Tống đứng lên phủi đầu gối: “Chờ bà về nhà, sợ người đông, bà chen không ra được.”
Bà Tống cười cười bất đắc dĩ, đi tới đỡ chồng:
“Người ta đều là người quen, không đến mức không cho tôi về chứ, có muốn tìm thì cũng đi tìm Thu Sinh, tôi thì biết cái gì.”
“Chưa chắc, chú hai đã nói đại đội ta thấy Thu Sinh kiếm được nên nhiều người cũng thèm lắm, muốn đi theo nó kiếm tiền. Bà là mẹ nó, dễ mấy bà ấy tới quấn lấy bà nhờ vả lắm.”
Ông Tống đoán không sai.
Sau khi vợ đội trưởng tiết lộ tin mới, mọi người lập tức quay sang tìm bà Tống, nhưng người mới thấy ngồi đó mà giờ đây đã đi đâu mất rồi.
Bà Tống đang nghĩ đến vấn đề chuẩn bị phong bao lì xì cho con rể mới:
“Ông nói xem chúng ta đưa bao nhiêu thì vừa? Tôi thấy ngại quá, sợ đưa ít thì bên thông gia người ta xem thường nhà mình.”
Bà thông gia đã cho con gái mình 1000 đồng tiền lì xì.
Nhà gái không nên vượt mức nhà trai, nhưng đưa bao nhiêu cũng là một vấn đề khó xử.
Ông Tống cũng đang nghĩ đến vấn đề này: “Nhà mình còn bao nhiêu?”