Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 334
Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:35:31
Lượt xem: 28
Lúc rụng tóc nghiêm trọng nhất vào khoảng thời gian anh ấy với đối thủ cạnh tranh giành căng nhất.
Năng lực của bọn họ ngang nhau, chỉ cần phạm chút sai lầm thôi thì anh ấy phải đợi đến khi đối phương về hưu mới có thêm cơ hội nữa.
Từ lúc đó trở đi, anh ấy bắt đầu rụng tóc rất nhiều.
Do ban đầu khóc khá dày nên anh ấy không để ý mấy.
Nhưng mãi đến một ngày đột nhiên cảm thấy sau gáy mát mát, anh ấy mới hoảng sợ phát hiện đỉnh đầu đã lưa thưa rồi, một cơn gió thổi qua cũng sẽ lộ ra sau gáy trụi lủi.
Cũng may vào đông, anh ấy có thể lấy cớ trời lạnh mà đội mũ lên, che giấu mấy tháng.
Mãi đến khi uống rượu thuốc thì anh ấy cảm thấy trên đầu có thay đổi.
Hồi còn nhỏ anh ấy ở nông thôn, nghe được rất nhiều câu chuyện xưa.
Nghe nói có bác sĩ trung y thần bí ngâm rượu thuốc có thể khiến người c.h.ế.t sống lại, xương khô mọc thịt.
Em dâu ngâm rượu thuốc có bỏ nhiều dược liệu như vậy, chắc chắn có một loại có tác dụng khiến thân thể anh ấy khỏe mạnh, khiến chỗ bị hói mọc ra ít tóc.
Cho dù không nhiều, nhưng cũng an ủi được phần nào.
Quý Học Nhai giả vờ ho hai tiếng.
“Rượu thuốc đúng là rất hữu dụng, bạn bè ba uống xong đều khen, hiệu thuốc bên ngoài ngâm cùng một loại dược liệu với con cũng không có tác dụng tốt như thế đâu.”
Tống Thời Hạ đang định mở miệng giải thích thì Quý Duy Thanh đã nắm tay cô, chủ động nói.
“Hiệu quả không giống nhau cũng bình thường. Dùng cùng một loại gia vị xào rau, mùi vị chúng ta làm ra cũng khác với đầu bếp, chuyện này cũng không có gì lạ.”
Ai ngờ Quý Học Nhai lại nói:
“Ba không phải so sánh rượu thuốc của các con với bên ngoài, ý của ba là Tiểu Tống có thể ngâm nhiều một chút không?
Nhóm chiến hữu cũ của ba đều thèm rượu này, uống xong lưng với chân không mỏi không đau nữa, đi ngủ cũng không ngáy luôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-334.html.]
Tống Thời Hạ nhéo lòng bàn tay Quý Duy Thanh.
“Ba, mọi người lớn tuổi rồi nên ít uống rượu đi, con bảo anh trai con liên hệ với thương nhân kia rồi, nói không chừng có thể mua hết trà tồn kho của người đó đấy.”
Vừa nhắc đến trà, Quý Học Nhai không còn nhớ đến rượu thuốc nữa, ông ấy thích uống trà hơn.
Bị chuyển chủ đề, lòng Trần Khang nóng như lửa đốt.
Đợi đến khi chỉ có hai người, Tống Thời Hạ ôm cổ giáo sư Quý, nghiêng đầu hỏi anh.
“Sao anh không cho em giải thích?”
Quý Duy Thanh chưa kịp nói thì có tiếng gõ cửa.
Trần Khang đứng ở cửa, ngại ngùng cười.
“Anh có thể vào nói chuyện không?”
Tống Thời Hạ mời anh rể vào thư phòng.
“Có chuyện gì vậy anh?”
Trần Khang ngồi xuống thì lập tức nói thẳng vào vấn đề: “Em dâu, em trai, anh thật sự có một việc cần nhờ các em.”
DTV
Tống Thời Hạ nhìn Quý Duy Thanh, sau đó mới nhìn lại anh rể.
“Chưa chắc bọn em đã giúp được đâu.”
Sắc mặt Trần Khang có vẻ nôn nóng: “Có thể, nếu là em thì có thể giải quyết được.”
Anh ấy nói xong thì cởi mũ xuống, xoay người vén tóc lên, lúc này Tống Thời Hạ mới thấy sau gáy anh rể trọc một mảng.
Xung quanh có một ít tóc đen mọc lởm chởm, trông như hàng rào quanh sân băng vậy.
“Anh rể, anh bị gì thế?”