Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 326
Cập nhật lúc: 2025-03-12 21:02:08
Lượt xem: 43
Trong lúc ăn cơm, Hàn Dung nhắc đến mấy người bạn của ba chồng muốn mua trà và rượu thuốc.
Tống Thời Hạ nghĩ có thể kiếm thêm được một khoản nữa nên cũng không từ chối ngay.
Cô mặc kệ ánh mắt của giáo sư Quý, kiên trì nói:
“Gần đây bài vở của con cũng sắp xong rồi, có lẽ phải đợi thêm một chút. Để con bảo anh trai tìm người buôn trà thần bí kia.”
Hàn Dung tỏ vẻ mình hiểu.
Tuy chính sách đã lơi lỏng khiến mọi người có thể tự do mua bán, nhưng đa số người dân đều muốn làm các công việc làm ăn ổn định.
Trừ khi trong nhà thiếu tiền quá mới có thể lấy của quý trong nhà đi bán.
Hàn Dung và chồng đoán có lẽ con dâu đã mua được trà từ trong tay người có hoàn cảnh như thế.
Tình huống này thì phải dăm ba năm nữa may ra mới đỡ hơn.
Trà và rượu thuốc cũng không rẻ, đặc biệt là dược liệu dùng để ngâm rượu thuốc đều là loại cao cấp.
Tống Thời Hạ chưa tính thêm cả chi phí của linh tuyền, đối với cô thì tặng cho người thân bạn bè nên không cần thiết phải so đo những điều đó.
Nhưng nếu bán đi thì cô phải nghĩ xem nên để mức giá như thế nào cho hợp lý.
Giáo sư Quý gõ bàn nói: “Lấy giá ngang với hai bình rượu Mao Đài đi, ai chê đắt thì có thể mua trà.”
Tống Thời Hạ kinh ngạc quay đầu lại hỏi: “Giá này có đắt quá không?”
Không ngờ câu đó lại được nói ra từ miệng anh.
Quý Duy Thanh phân tích cho cô:
“Em tốn thời gian công sức ngâm rượu thuốc, dược liệu lại đắt đỏ, uống vào còn tốt cho sức khỏe, không thua gì rượu Mao Đài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-326.html.]
Hình như cũng đúng.
Cô vẫn chưa tính công sức mình bỏ ra.
Trước đó, Tống Thời Hạ toàn tự làm cho người trong nhà nên không để ý, giờ muốn bán cho người ngoài thì chắc chắn phải tính kỹ lại.
Cô quyết định luôn:
“Vậy để giá này trước, sau đó lại xem thử có cần tăng giá hay không. Em cảm thấy nếu bán cho người giàu có thể tăng thêm mấy lần.”
Quý Duy Thanh thấy ban nãy cô tỏ ra giật mình, còn tưởng rằng cô ngại thu phí, không ngờ chỉ mới mấy giây đã biến thành con buôn chính hiệu rồi.
“Em tém tém lại một chút đi, giá cao quá có thể bị người ta để ý đó.”
“Yên tâm đi, người bình thường sẽ không mua ở chỗ em, việc buôn bán của em chủ yếu dựa vào danh tiếng thôi.”
Cô còn ngại buôn bán sẽ mệt ấy chứ, có người mua thì ngâm rượu, không ai mua thì khỏi làm.
Sau này, cô sẽ ba năm không khai trương, vừa khai trương thì đủ ăn ba năm, không muốn mệt mỏi cày cuốc như kiếp trước nữa.
Quý Duy Thanh châm chước mở miệng:
“Thầy anh có hỏi thăm rượu thuốc, trước đó anh chia của phần mình cho ông ấy nên sau này bán cho ông ấy có thể để anh trả không, cứ coi như anh tặng ông ấy đi.”
Tống Thời Hạ hào phóng xua tay nói:
DTV
“Anh cứ tặng đi, khỏi lấy tiền. Ông ấy là thầy của anh, em cũng không thiếu chút tiền ấy.”
“Cảm ơn em, Hạ Hạ. Bệnh phong thấp của thầy rất nặng, bị mất ngủ và ù tai thời gian dài, nhờ có rượu thuốc nên mới đỡ hơn.”
“Anh bảo thầy uống ít rượu thôi, tuy là rượu thuốc cũng không thể uống nhiều đâu. Anh tặng trà thì hơn.”
“Bệnh phong thấp có thể dùng rượu thuốc thoa ngoài da, không cần phải uống.
Trong nhà có trà an thần, cái loại mà em pha cho anh lúc anh thức khuya đó, tặng nó cho thầy ấy thử xem.”