Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 307
Cập nhật lúc: 2025-03-12 20:59:11
Lượt xem: 27
Quý Duy Thanh vô thức hỏi cô: “Sao em lại thích khoa học tự nhiên?”
Tống Thời Hạ vừa nghịch vừa đáp qua loa:
“Thì học các môn xã hội phải học thuộc lòng nhiều quá mà, khoa học tự nhiên đơn giản hơn bao nhiêu, chỉ cần học thuộc công thức, luyện vài đề là thạo ngay.”
Thực ra trước kia Tống Thời Hạ chọn phân ban khoa học tự nhiên là vì cô nghe người ta nói tốt nghiệp các ngành thuộc khối khoa học tự nhiên dễ kiếm việc hơn, lại còn kiếm được nhiều.
Hiện tại cô chọn theo ban khoa học tự nhiên thuần túy chỉ vì đây là khu vực an toàn của cô.
Nếu đã có thể an nhàn thì tuyệt đối không muốn phấn đấu làm gì.
Quý Duy Thanh bật cười, lại nhớ cô vợ nhỏ nhà mình ngày ngày đều muốn ngủ nướng, cho nên lý do này đối với cô quả thật rất hợp tình hợp lý.
“Dù vậy cũng không được lơi lỏng nhé, hết tháng này rồi về học ở nhà.”
Tống Thời Hạ còn đang mong mà không được: “Hay là hết tuần này về nhà luôn? Hết tháng thì lâu quá.”
Quý Duy Thanh nghi hoặc: “Sao phải sốt ruột thế?”
Tống Thời Hạ ủ rũ:
“Thì tuần sau đã phải dậy chạy buổi sáng rồi, trời lạnh lắm, em không muốn dậy sớm, mà em cũng chẳng dậy được đâu.”
Anh lo lắng hỏi:
“Thế lúc vào đại học thì phải làm sao? Bình thường các khoa đều sẽ có tiết vào lúc 8 giờ.”
Tống Thời Hạ nhún vai: “8 giờ thì được, lúc đó ở trong ký túc, gần giảng đường, đi cũng tiện.”
Hiện giờ mỗi ngày cô đều phải dậy sớm đón chuyến xe buýt đầu tiên, lỡ một chuyến thôi cũng đã muộn giờ học.
“Em muốn trọ ở trường?”
“Em không thể trọ ở trường ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-307.html.]
Quý Duy Thanh lâm vào trầm tư, không phải là không thể trọ ở trường, nhưng mà vì sao lại không ở nhà mình?
Tống Thời Hạ nhìn vẻ mặt của anh, lập tức hiểu ra.
“Không phải anh đang cảm thấy… em có thể thi đỗ vào trường anh dạy đấy chứ?”
“Vì sao lại không được?”
Trời đất ơi, Tống Thời Hạ cảm thấy mình có thể thi đỗ vào mấy trường trong Top 10 đã là giỏi lắm rồi, đại học Yến Kinh cô thực sự không dám mơ tưởng.
“Nhưng em… em thì không tin mình lắm.”
“Anh rất tin vào em, em có thể giải nhanh mấy đề anh soạn cho em chứng tỏ vốn kiến thức cơ sở của em rất vững.”
Cơ sở thì có thật đấy, nhưng đại học Yến Kinh chính là nơi đãi cát tìm vàng, ngàn dặm mới tuyển được một người, mình thực sự có năng lực vào đó sao?
“Em…”
“Em không muốn thi vào đại học Yến Kinh à?”
Không phải là không muốn, vấn đề là thi có đỗ được không?
“Muốn thì em cũng muốn, nhưng chỉ sợ mơ mới đỗ nổi.”
Quý Duy Thanh an ủi cô: “Có anh kèm thêm cho em, em có thể tin tưởng vào bản thân hơn nữa.”
DTV
Tống Thời Hạ nhắm mắt.
Thôi, liều một phen xem sao, đằng nào cũng phải thi thì cứ đăng kí ngay trường to nhất, như thế không uổng công mình đến với thế giới này.
Tối đó trời đột ngột trở lạnh, sau một đêm, cửa sổ đã phủ một tầng sương trắng.
Tống Thời Hạ vẫn nhắm nghiền mắt, quờ quạng lấy được chiếc áo khoác đắp lên người, đợi áo ấm lên mới mặc vào.
Cô lấy đại quần áo trong lúc chưa tỉnh ngủ, mặc vào mới cảm thấy hình như kích cỡ không vừa lắm, mở mắt nhìn kĩ, không phải quần áo cũ của chị dâu.