Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 207
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:21:54
Lượt xem: 48
Tống Thời Hạ chẳng thèm nói lý với bọn nó nữa.
“Bỏ đi, thích làm gì thì làm, các cháu cứ cố chấp không chiiuj nhận sai như vậy, xem Ni Ni có quan tâm đến bọn cháu nữa không.”
Ở nhà không thích em giá mình, ở bên ngoài quen được bạn mới thì không tiếc liều mình bảo vệ, cô cũng không đánh giá được thế nào nữa.
“Dương Dương, đến đây chọn kem các con thích đi, con có muốn học theo anh họ không?”
Tống Thời Hạ đứng ngoài cửa trò chuyện với thím Phùng.
Thím đưa cho cô một giỏ tôm hùm đất còn dính đầy bùn, nói là cháu trai thím ra ruộng tháo nước bắt được.
“Thứ này nhà thím không quen làm, mang qua cho cháu, thím đoán là cháu biết làm, đúng không?”
Thím Phùng chỉ nhìn đám tôm hùm đất đã thấy tê dại cả da đầu, thứ này càng to, hung hãn xấu xí khiến bà không dám sờ vào.
Tống Thời Hạ mừng lắm:
“Thứ này ngon lắm đó ạ, đợi khi nào cháu làm xong thì thím qua nhà cháu ăn cùng cho vui, ăn kèm với ít rau dưa, nấu nước dùng để rưới mỳ ăn, hương vị được lắm đó.”
Thím Phùng lập tức gật đầu: “Được, tối nay thím mang mỳ sợi qua nhà cháu nấu, thử xem mùi vị thế nào.”
Tống Thời Hạ bật cười:
“Thím cho cháu chỗ tôm này cũng phải 2 cân đấy, mình cháu ăn không hết đâu, cho đám nhóc con ăn cho vui miệng cũng được nhưng không thể ăn nhiều quá.”
Thím Phùng hào sảng bảo: “Vậy cũng được, chiều mát thím lại qua nhóm bếp cho cháu.”
“Đúng là cần thím giúp một tay mới được, nhiều tôm thế này phải xào nồi to mới ngon.”
Tống Thời Hạ tươi cười hớn hở, lơ đãng ngẩng đầu, trong chớp mắt, cô còn tưởng mình gặp ảo giác.
Thím Phùng thấy cô sửng sốt ngẩn người mới ngoái đầu nhìn theo, sau đó bật cười trêu chọc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-207.html.]
“Ra là giáo sư Quý nhà cháu về rồi, thôi, thím không quấy rầy hai đứa nữa, chiều thím lại qua.”
Quý Duy Thanh xách hành lý từ xa đi tới, Tống Thời Hạ bỏ giỏ trúc xuống, chạy qua đón anh.
“Anh về rồi à.” Cô ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực nhìn anh chăm chú.
Quý Duy Thanh cũng cúi nhìn cô, vươn tay vén lọn tóc mái sang một bên, gương mặt lạnh nhạt chợt trở nên dịu dàng.
DTV
“Ừm, qua giai đoạn này, có thể ở nhà lâu lâu đấy.”
Tống Thời Hạ muốn xách giúp anh rương hành lý nhưng Quý Duy Thanh đã từ chối.
“Em không xách được đâu.”
Tống Thời Hạ nhảy chân sáo đi bên anh, tâm tình vui sướng.
Cô xách giỏ trúc, giải thích cho anh nghe:
“Đây là tôm hùm đất, thím Phùng vừa mang qua cho, thím ấy không dám làm tôm này, tối nay anh có lộc ăn rồi nhé.”
Quý Duy Thanh chỉ chăm chú nhìn cô, Tống Thời Hạ ngượng ngùng ngó đi nơi khác.
Vừa khóa cổng lại, lòng bàn tay cô chợt có cảm giác ấm sực lên, tay anh khô ráo.
Tống Thời Hạ nghiêng đầu nhìn anh, nhoẻn miệng mỉm cười, mi mắt cong cong, tay cũng nắm lại tay anh.
Cô còn nghịch ngợm chọc chọc vào lòng bàn tay anh: “Hình như anh lại gầy đi đấy.”
Quý Duy Thanh nhẹ nhàng nói: “Điều kiện sinh hoạt trên núi gian khổ, mọi người đều như nhau.”
Tống Thời Hạ lập tức hãnh diện tự khen mình: “May mà có em nhắc anh mang nước hoa đi, chắc chắn trên đấy nhiều muỗi lắm nhỉ.”
Quý Duy Thanh bóp nhẹ tay cô: “Lần này đúng là em đã giúp anh rất nhiều, cảm ơn em.”