Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 197
Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:48:57
Lượt xem: 40
Vết thương trên mặt Trần Học Dân được Tống Thời Hạ xử lý giúp, cô không hề có tí y đức nào, xuống tay không hề nể nang.
“Lần này biết đau chưa, trước đây bọn cháu bắt nạt những đứa trẻ khác có nghĩ đến các bạn ấy cũng biết đau không hả?”
Trần Học Dân mạnh miệng phản bác: “Chúng cháu đâu đánh bọn nó, ná cao su bị tịch thu rồi còn gì.”
Tống Thời Hạ tức giận nói:
“Chẳng lẽ trước đây không phải là bắt nạt à? Các cháu bị đánh vào mặt đau như thế, các cháu bắt nạt em trai thì bọn nó không đau sao?”
Trần Học Dân không dám già mồm cãi lại nữa, Trần Học Nhân vẫn kiên cường nói: “Vậy bọn cháu cho em trai đánh trả lại, nếu không mợ cứ nói mãi.”
Tống Thời Hạ vừa tức vừa buồn cười:
“Đánh trả có ý nghĩ gì? Chẳng lẽ cháu còn muốn đợi đến khi lớn lên tìm Dương Uy đánh một trận à?”
Trần Học Nhân thực sự nghĩ như vậy.
Hôm nay quá xấu hổ, còn cực kỳ mất mặt trước mặt ân nhân, đợi các cậu lên cấp hai thì sẽ đánh trả lại.
“Các cháu lớn còn bọn nó không lớn lên sao? Chẳng lẽ cháu cho rằng đợi cháu lên cấp 2 thì bọn nó vẫn là học sinh cấp 2 chắc?”
DTV
Trần Học Nhân càng không cam lòng: “Quân tử báo thù mười năm không muộn.”
Tống Thời Hạ cố ý phóng đại lên:
“Cháu còn biết thành ngữ cơ à? Nhưng cháu nói sai rồi, các cháu không phải quân tử.”
Trần Học Nhân nói lại: “Vậy chúng cháu cũng không phải tiểu nhân.”
“Không, người có nhân phẩm cao quý mới có thể trở thành quân tử. Hai cháu giống bọn nó, chỉ là tiểu nhân thôi.”
Trần Học Nhân không phục, hôm nay bọn nó còn làm chuyện nghĩa hiệp, sao có thể là tiểu nhân được!
Trần Học Dân che mặt, cậu bé cảm thấy hàm răng của mình có hơi lung lay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-197.html.]
Rất muốn khóc nhưng đám người bắt nạt cậu bé vẫn còn ở đây nên chỉ có thể chịu đựng.
Dương Uy không bị thương, cậu ta không tham gia đánh nhau, chỉ cho mấy đứa đàn e ra tay, các em trai bị đánh một trận nên đều bị thương ngoài da.
“Đại ca, nếu mẹ em đến thì phải làm sao đây?”
“Đúng thế, ba em đến chắc chắn đánh em.”
Dáng vẻ của Dương Uy không hề sợ chết: “Không sao cả, bọn mày cứ đổ cho tao, nói tao bắt chúng mày đánh.”
Đám đàn em thấy vậy thì nước mắt lưng tròng, thề phải trung thành với cậu ta.
Trần Học Nhân nằm trên giường, tưởng tượng mình khi đánh nhau.
Đầu tiên là đ.ấ.m móc trái sau đó lại đ.ấ.m móc phải, đá chân quét ngang bọn họ.
Hiện thực là chân cậu bé ngắn tũn, đá ra còn làm chính mình trượt chân ngã.
Trần Kiều là người đầu tiên chạy đến, không ngờ lại gặp Tống Thời Hạ.
“Cô cũng ở đây à, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tống Thời Hạ để cho Trần Học Nhân tự nói.
“Nghe nói Hoắc Tuyền tự thừa nhận trộm tiền trong nhà?”
Trần Kiều cuối cùng cũng biết, gần đây chồng luôn nói cô ta móc tiền của anh ta khi giặt quần áo, thích thì cứ giữ luôn mà tiêu.
Trần Kiều nhớ mỗi lần cô ta móc túi quần áo đều không thấy đồng nào.
Từ trước đến giờ cô ta chưa từng nghi ngờ con gái trộm tiền.
Nhất là Hoắc Tuyền là một cô bé rất kiêu ngạo, hoàn toàn không giống đứa trẻ sẽ ăn trộm.
Triều Kiều bán tín bán nghi hỏi cô bé: “Hoắc Tuyền, con lấy tiền trong nhà sao?”