Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông - Chương 851
Cập nhật lúc: 2024-12-29 06:58:12
Lượt xem: 647
Kiều Triều đứng nhìn sóng biển mênh mông. Nếu hắn ta còn sống, có lẽ là ông trời không muốn hắn ta chết. Nhưng sống hay c.h.ế.t cũng không quan trọng nữa, vì giờ đây toàn bộ Đại Chu đã nằm trong tay Kiều Triều.
Hiện tại, gia đình Kiều Triều đang ở Phủ An Bình, nơi duy nhất vẫn giữ được sự ổn định bấy lâu. Tuy nhiên, việc dời đô là điều cần thiết, mà kinh đô vẫn là vị trí lý tưởng nhất, nhưng trước đó cần phải tu sửa lại kinh đô cho khang trang.
Điều quan trọng trước mắt là lễ xưng đế, và việc phong thưởng cho các công thần.
Mộ Khanh Thơ bận rộn nhiều ngày liền, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi. Chân Nguyệt vẫn chưa trở về Phủ An Bình, nhưng lễ xưng vân phải được tổ chức ở đây, nên rất nhiều việc nàng ấy phải tự quyết định.
Hơn nữa, Kiều Triều muốn tổ chức lễ phong hậu cùng với lễ xưng đế, y phục đã may xong nhưng không biết có vừa với bà bà nàng ấy không, nên Mộ Khanh Thơ đành phải dựa theo kích cỡ của Chân Nguyệt để may y phục.
Khi lễ xưng đế còn năm ngày nữa, Chân Nguyệt cuối cùng đã về tới Phủ An Bình."Bái kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn an."
Mọi người quỳ trước Chân Nguyệt, trừ Kiều Triều. A Sơ và Mộ Khanh Thơ cúi đầu, gọi: "Bái kiến mẫu hậu."
Kiều Triều tự tay đỡ Chân Nguyệt xuống xe ngựa. Bước xuống xe, nàng chỉnh lại trang phục và nói: "Mọi người đứng lên đi."
"Tạ Hoàng hậu nương nương."
Chân Nguyệt vẫn chưa quen với vai trò này, liền nhanh chóng theo Kiều Triều vào phòng. Nàng không ngờ ở tuổi này mình lại trở thành hoàng hậu.
Kiều Triều lấy khăn đưa cho nàng lau mặt. Lúc này trong phòng chỉ có hai người họ, không ai dám vào nếu chưa có lệnh.
Chân Nguyệt lau mặt, rửa tay, thay một bộ y phục mới rồi ngồi tựa vào giường, khép mắt lại."Sao lại bất ngờ trở thành hoàng đế hoàng hậu thế này?"
Chân Nguyệt vẫn thấy khó tin. Năm xưa nàng chỉ mong tích trữ đủ lương thực, sống an nhàn dưới giàn nho mà thôi.
Kiều Triều nhẹ nhàng chạm vào mặt nàng: "Không phải là đột ngột đâu. Chúng ta đã đánh hơn mười năm trời!" Mười mấy năm gian khổ, hắn cũng đã già đi nhiều, nhưng nàng vẫn trẻ trung như thuở ban đầu trong mắt hắn.
Từ một kẻ vô danh ở một huyện nhỏ, Kiều Triều từng bước chiếm cứ Phủ An Bình, Hàm Châu, Trì Định, Vĩnh Khánh... Diệt trừ Hoài Dương Vương, Trần Trung Vương, Trấn Bắc Vương, Nam Dương Vương... Không biết đã đánh bại bao nhiêu tướng lĩnh và binh lính. Trên người Kiều Triều chằng chịt những vết sẹo, mà nhi tử hắn đã trưởng thành và lập gia đình, Kiều Trần Thị cũng đã rất già và từng ốm nặng, khiến mọi người tưởng bà không qua khỏi, nhưng bà vẫn kiên cường vượt qua và hiện giờ trở thành lão tổ tông của cả gia đình.
A Trọng cũng đã có hài tử, A Đóa xuất giá, A Ninh đã đính hôn, các hài tử khác trong nhà như A Sam, A Tứ, A Ngũ đều đã trưởng thành.
Chân Nguyệt trong mắt Kiều Triều như một thiếu nữ, mặc dù nàng đã có nếp nhăn nơi khóe mắt. Nàng chạm nhẹ vào cằm hắn,"Chúng ta đều đã già rồi. Nhìn chàng xem, vừa đen vừa già!"
Kiều Triều nghe mà thấy tim nhói, hắn vuốt mặt mình: "Ta thật xấu sao?" rồi bước đến soi gương.
Chân Nguyệt cười: "Không xấu!"
Sau nhiều năm chinh chiến, dĩ nhiên dung mạo của Kiều Triều thay đổi, nhưng với nàng, hắn vẫn phong độ hơn nhiều người. Đặc biệt là hắn không để râu dài, khác với nhiều người khác, vì Chân Nguyệt không thích hắn để râu.
Kiều Triều quay lại giường, ôm nàng hôn một cái: "Dù có xấu thì nàng cũng không thể chê ta được."
Chương 852
Chân Nguyệt vỗ n.g.ự.c hắn: "Không chê đâu. Tuy rằng chàng có già đi, nhưng thân hình này vẫn khiến ta rất ưng ý!"
Nàng đưa tay vào áo Kiều Triều, sờ vào những khối cơ bắp săn chắc trên thân người hắn,"Rất hài lòng!"
Kiều Triều cười, hôn nàng vài lần rồi ôm chặt: "Ta rất nhớ nàng. Từ nay chúng ta không bao giờ chia lìa nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-lam-nong/chuong-851.html.]
Mười mấy năm chinh chiến, thời gian họ ở bên nhau rất ít, trước khi ra trận, thì hắn đã bị bắt đi lính, thời gian họ thực sự ở cạnh nhau chỉ có một vài năm ngắn ngủi mà thôi.
Bao nhiêu lần họ buộc phải chia xa, nàng ở hậu phương, còn hắn ở tiền tuyến. Mỗi lần xa cách chỉ khiến hắn càng thêm thương nhớ, khi gặp nhau thì lại luyến tiếc chia tay. Nhưng vì đại cuộc, họ không thể không rời xa nhau.
Kiều Triều bế nàng lên giường, liền nghe thấy nàng nói khẽ: "Phải tắm trước đã!"
Hắn hôn nàng vài cái rồi bước ra ngoài bảo người mang nước ấm vào. Khi quay trở lại Chân Nguyệt thì hắn liền nắm tay nàng đặt lên cơ bụng mình.
Khi nước ấm được mang vào, Kiều Triều bế nàng vào bồn,"Cùng tắm nào."
Chẳng mấy chốc, nước đọng đầy trên sàn nhà. Chân Nguyệt mềm nhũn trong vòng tay của hắn, rồi lại bị bế lên giường. Khi hắn vẫn định tiếp tục, thì nàng liền đẩy nhẹ: "Chúng ta già rồi, kiềm chế chút đi."
Kiều Triều khựng lại. Già rồi? A Nguyệt nhà hắn nói hắn già rồi sao? Không thể nào!
Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng,"Ta vẫn còn khỏe, còn sung sức!"
Chân Nguyệt không biết nói gì thêm...
Cả đêm đó, Kiều Triều chứng minh sức mạnh của mình, khiến Chân Nguyệt chỉ còn nghe thấy câu hỏi của hắn bên tai: "Ta ổn chứ? Ổn chưa? Thỏa mãn chưa?"
Chân Nguyệt:... Hắn có vẻ quên mất từ "chúng ta" đã già rồi. Chàng thì khỏe, nhưng nghĩ đến ta chút chứ?
Dù muốn hay không, cuối cùng nàng cũng bị ép phải "thỏa mãn".
Sáng hôm sau, Chân Nguyệt không thể dậy nổi, Kiều Triều cũng nằm bên cạnh nàng không muốn rời đi. Sau thời gian dài xa cách, khiến hắn chỉ muốn ở bên nàng mà không lo nghĩ đến công việc đang chất đầy.
Mộ Khanh Thơ ghé qua hai lần, nhưng người hầu đều báo rằng bệ hạ và hoàng hậu vẫn chưa dậy, khiến nàng ấy càng thêm ngưỡng mộ bà bà mình. Dù đã là Hoàng hậu thì nàng vẫn sống theo ý mình.
A Sơ nghe vậy, cười nói: "Phụ mẫu đều là người giữ vị trí tối cao trong thiên hạ, dĩ nhiên muốn làm gì thì làm."
Mộ Khanh Thơ gật gù: "Cũng có lý." Nhưng đại gia đình vẫn nghĩ rằng đứng ở vị trí tối cao thì cần làm gương tốt cho mọi người, mà quên rằng họ thực sự có thể muốn làm gì thì làm.
Mãi đến gần trưa, Chân Nguyệt và Kiều Triều mới thức dậy. Sau khi dùng cơm, Kiều Triều đi xử lý công việc, còn Mộ Khanh Thơ cũng đến bái kiến nàng.
"Thỉnh an mẫu hậu," Mộ Khanh Thơ hành lễ.
Chân Nguyệt phất tay: "Không cần khách sáo, ngồi đi."
"Dạ, thưa mẫu hậu."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Dạo này con vất vả nhiều rồi, có việc gì thì nói." Chân Nguyệt rất hài lòng với tức phụ này, người vừa có năng lực vừa hỗ trợ được rất nhiều việc.
Mộ Khanh Thơ đáp: "Quần áo cho lễ đại điển đã may xong, Thượng Phục Cục muốn mời mẫu hậu thử, nếu không vừa người thì có thể sửa lại."
Chân Nguyệt gật đầu: "Đưa quần áo lên đây."
Y phục nhanh chóng được mang tới. Chân Nguyệt mặc từng lớp một, cuối cùng khoác lên mình bộ hoàng bào màu đen thêu phượng kim tuyến. Khi đội lên chiếc mũ phượng nạm vàng, dây tua rủ dài trước ngực, nàng cuối cũng cũng mặc xong bộ trang phục liền nhìn vào gương, cảm thấy bản thân trông uy nghi và trang trọng vô cùng.
Chân Nguyệt đứng dậy, khiến mọi người lập tức cảm nhận được uy nghiêm toát ra từ nàng, ai nấy đều cúi đầu không dám nhìn. Mộ Khanh Thơ cũng sững sờ một lát rồi mỉm cười nói: "Mẫu hậu mặc bộ này thật quá hợp, như thể bộ y phục này được làm ra để chờ ngài mặc vậy."