Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông - Chương 458-465
Cập nhật lúc: 2024-12-23 19:21:13
Lượt xem: 631
Chương 458:
Tiền thị thực sự không biết rõ tình hình của các tỷ muội mình, mấy tỷ muội bọn họ đều gả đến nơi xa, nhà của đại tỷ đã gần nhất nhưng vẫn phải đi mất cả ngày đường.
"Tình hình bên ngoài có phải tệ lắm không? Khi tỷ và Ca nhi đến đây có xảy ra chuyện gì không?" Tiền thị lâu rồi không ra ngoài, nhưng nghe Kiều Nhị kể thì bên ngoài thật khủng khiếp. Thêm nữa, bà bà của nàng ấy còn kể chuyện ăn thịt người, khiến nàng ấy lo lắng, nắm chặt vai của Ca nhi.
Đại tỷ lắc đầu cười khổ: "Cũng tạm ổn, có lẽ vì ta và Ca nhi cũng như những nạn dân khác thôi."
"Vậy tỷ nghỉ ngơi đi." Tiền thị bảo hai người nằm xuống giường.
Đại tỷ ngồi lên giường, thấy nệm rất mềm, nàng ấy lật chiếu lên và thấy dưới còn lót thêm vài lớp đệm nữa.
Tiền thị cười: "Vì mang thai nên thấy không thoải mái, nhờ Kiều Nhị lót thêm một lớp đệm."
Đại tỷ sờ thử, không ngờ một chiếc chăn tốt như vậy lại được dùng để lót, cả căn phòng trông vô cùng tốt, trên bàn còn có ấm nước, không cần nói cũng biết trong đó có nước.
Không chỉ vậy, nàng ấy còn thấy trên bàn có mấy tờ giấy, trên đó có chữ viết.
Tiền thị thấy đại tỷ mình nhìn vào mấy tờ giấy, bèn cười nói: "Đó là Tiểu Niên viết, tỷ thấy thế nào?"
Đại tỷ rất ngạc nhiên: "Tiểu Niên biết chữ sao?"
Tiền thị gật đầu: "Ừ, tam thúc Tiểu Niên dạy con bé. Đại tẩu cũng bảo tam thúc con bé dạy cả bọn Tiểu Hoa trong nhà học chữ. Bọn chúng học lâu rồi nên giờ biết nhiều chữ lắm."
Tiền thị thở dài: "Muội định mua thêm giấy bút để bọn nó luyện chữ, nhưng tình hình hiện tại trong nhà không được tốt lắm, nên đành hoãn lại. Những tờ giấy này là từ trước đó."
Đại tỷ nghe xong bỗng có cảm giác ghen tị... Cuộc sống này mà tứ muội bảo là "không tốt lắm"? Vậy bọn họ là gì? Hơn nữa, tại sao Tiểu Niên, một đứa nha đầu lại được học chữ? Trong khi Ca nhi nhà nàng ấy còn không biết chữ.
Đại tỷ thấy trong phòng không có ai khác, bèn thì thầm với Tiền thị: "Tiểu Niên cần gì phải học chữ? Nó chỉ là nữ hài, chờ đến khi muội sinh nhi tử rồi hãy dạy, đâu có muộn, một nha đầu a..."
Tiền thị vội vàng che miệng đại tỷ lại: "Đại tỷ, tỷ đừng nói như thế. Nếu đại tẩu muội nghe thấy, chắc muội sẽ bị mắng mất."
Tiền đại tỷ tròn mắt kinh ngạc: "Tại sao? Sao lại thế?" Nàng ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi thấp giọng hỏi tiếp.
Tiền thị giải thích: "Đại tẩu nghe thấy ai nói nữ hài không cần học chữ thì sẽ nổi giận. Hơn nữa, chúng ta đều là nữ nhân, nói vậy cũng không hay. Muội cũng biết chữ đấy."
Tiền đại tỷ trợn tròn mắt: "Muội? Muội cũng biết chữ? Muội học chữ từ khi nào? Sao muội lại biết chữ?"
Tiền thị cười xua tay: "Tại sao lại không? Muội còn biết viết tên của mình. Tiểu Niên còn nhỏ mà đã biết chữ, muội lớn thế này sao lại không biết chứ?"
Kiều đại tỷ hỏi tiếp: "Ai dạy muội?"
Tiền thị đáp: "Là tam đệ muội dạy. Khi hắn dạy bọn trẻ, muội cũng ngồi nghe, dần dần học theo. Muội còn chưa học tốt, nhưng đại tẩu muội còn viết được cả chữ nữa cơ."
Trong lòng Kiều đại tỷ càng tăng thêm sự ghen tị, Ca nhi ở một bên đã sớm ngủ say.
Tiền thị nhẹ nhàng nói: "Đại tỷ cứ nghỉ ngơi đi, muội sẽ ở bên ngoài. Tỷ yên tâm, cơm Kiều gia không thành vấn đề."
Kiều đại tỷ đã quá mệt, nàng ấy không còn tâm trạng để nghĩ ngợi nhiều nữa, vừa nằm xuống giường đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tiền thị ra ngoài và nói với Kiều Trần thị: "Con muốn để đại tỷ và Ca nhi ở lại đây vài ngày rồi hẵng về, được không?"
Hai người trông quá thảm, Tiền thị thực sự không đành lòng đuổi đi ngay.
Chương 459:
Chuyện này đương nhiên không phải chỉ Kiều Trần thị có thể quyết định. Trong nhà hiện tại lương thực tuy đủ dùng, nhưng nếu đại tỷ của Tiền thị ở lại hai ngày thì cũng không phải vấn đề lớn. Tuy nhiên, Kiều gia không chỉ có một mình Tiền thị là tức phụ, nên Kiều Trần thị liếc nhìn Chân Nguyệt và Mạn Châu, hỏi:
"Thê tử lão đại, thê tử lão tam, các con thấy thế nào?"
Mạn Châu đáp ngay: "Con nghe theo đại tẩu." Dù sao thì tam ca cũng luôn nghe theo lời đại tẩu.
Chân Nguyệt gật đầu,"Không có vấn đề gì cả. Lương thực cũng còn đủ để mượn, nhưng moi người phải nhớ kỹ, tình hình trong nhà không được nói ra ngoài, cái gì cũng không được kể."
Chân Nguyệt quay sang Tiền thị hỏi: "Muội chưa nói gì chứ?"
Tiền thị lắc đầu: "Không, không có. Muội chỉ cho đại tỷ và Ca nhi mặc quần áo cũ của muội và Tiểu Niên."
Chân Nguyệt tiếp tục: "Còn một vấn đề nữa, nếu họ ở lại, vậy sẽ ngủ ở đâu? Phòng trong nhà hiện tại cũng không còn trống."
Nghe vậy, Tiền thị liền lúng túng: "Bảo Kiều Nhị làm một cái ván giường tạm ở phòng bếp? Dù sao trời cũng nóng."
Kiều Trần thị lắc đầu: "Bọn họ là khách, sao có thể để khách ngủ ở trên cái giường làm tạm ở phòng bếp được chứ?"
Kiều Trần thị suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là để lão nhị và lão tam ngủ chung, còn Mạn Châu và thê tử lão đại ngủ chung. Con với đại tỷ và Ca nhi ở chung. Chỉ có điều ta sợ tiểu hài tử lỡ động vào bụng con, hay để thằng bé ngủ với chúng ta cũng được."
Tiền thị gật đầu: "Vậy trước cứ như thế đi."
Chân Nguyệt không có ý kiến gì thêm, nên mọi chuyện liền được quyết định như vậy.
Tiền Chiêu Đệ lần đầu tiên có được một giấc ngủ yên bình như thế. Khi tỉnh dậy thì mặt trời đã ngả về tây. Nàng ấy hoảng hốt vội vã rời giường, thấy Ca nhi vẫn còn ngủ say.
Vừa bước ra khỏi cửa, Tiền Chiêu Đệ thấy Trịnh nương tử đang múc nước chuẩn bị nấu cơm, liền chạy tới giúp: "Để ta giúp, có việc gì cần ta làm không?"
Trịnh nương tử lập tức lắc đầu: "Không cần đâu, ngươi cứ ngồi nghỉ đi, để ta làm là được." Hiện giờ công việc nhà Kiều gia không nhiều lắm, nếu nàng ấy không chăm chỉ thì có khi Kiều gia cũng chẳng cần đến mình. Hơn nữa, Tiền đại tỷ là thân thích của nhị nương tử, nếu sau này họ ở lại đây thì sao?
Tiền Chiêu Đệ cảm thấy ngại nếu không làm gì, nên đi theo vào bếp: "Nếu làm cơm thì để ta nhóm lửa giúp."
Nghe thấy tiếng của đại tỷ, Tiền thị bước vào: "Đại tỷ, tỷ làm gì vậy?"
Tiền Chiêu Đệ đáp: "Ta muốn giúp, có phải làm cơm không?"
Kiều Trần thị từ trong phòng bước ra, mang theo một chậu lương thực. Từ sau khi xuất hiện vụ trộm, lương thực đều được bà cất kỹ, không để sẵn ở bếp.
Tiền Chiêu Đệ nhìn thấy bà mang ra nhiều lương thực như vậy liền trố mắt: "Sao lại nhiều thế?"
Kiều Trần thị cười nhẹ: "Nhà ta đông người, đây là ít rồi, trước kia còn nhiều hơn. Giờ mùa màng thất bát, chỉ có thể tiết kiệm mà dùng."
Trước kia, ăn xong vẫn còn dư thừa để cho heo ăn, nhưng giờ chẳng còn thừa nữa. Tuy không đến mức thiếu thốn, nhưng thức ăn cũng không còn dồi dào như trước.
Tiểu A Sơ đôi khi ăn chưa no, buổi chiều sẽ kêu đói, nên Chân Nguyệt đều chuẩn bị thêm chút đồ ăn cho bé.
Hôm nay, nhà có thêm Tiền đại tỷ và cháu ngoại Tiền thị, nên Kiều Trần thị mang ra nhiều lương thực hơn một chút.
Trịnh nương tử tiếp nhận lương thực, bắt đầu vo gạo nấu cơm. Nước vo gạo được giữ lại để rửa mặt hoặc dùng cho việc khác. Thậm chí, nước sau khi rửa nồi cũng được giữ lại để tưới cây trong vườn. Mỗi giọt nước đều quý giá và không thể lãng phí.
Chương 460:
Tiền thị kéo tay đại tỷ nhà mình: "Ca nhi đâu? Đừng làm nữa, lại đây ngồi với muội, tỷ là khách mà."
Tiền Chiêu Đệ ngượng ngùng nói: "Sao lại thế được, ta đâu có mang gì tới đây."
Tiền thị kéo tay Tiền đại tỷ: "Không sao đâu, đại tỷ, tỷ cứ lại đây ngồi với muội."
Tiền Chiêu Đệ ngồi xuống bên cạnh Tiền thị trong phòng khách, tò mò hỏi: "Nhà các muội ngày nào cũng ăn nhiều như vậy sao? Sao lại có nhiều lương thực thế?"
Tiền thị nhớ lời dặn của đại tẩu, không dám nói gì nhiều, chỉ cười đáp: "À, đại tỷ, nhà muội có nhiều ruộng, lương thực cũng không còn nhiều lắm đâu. Rốt cuộc thì cả nhà đã ăn như thế này nhiều ngày rồi."
"Trong nhà có ba nam nhân khỏe mạnh, nếu không đủ ăn, họ sẽ tìm cách lo liệu, những cái đó đều là việc bọn họ phải làm. Hơn nữa, muội mang thai, đây lại là tôn tử thứ hai của Kiều gia, nên không thể để muội ăn uống kham khổ được."
Tiền Chiêu Đệ hâm mộ nhìn Tiền thị. Trước kia cứ nghĩ tứ muội gả vào nhà nghèo, không ngờ giờ lại sống tốt nhất, ăn uống đầy đủ, áo quần sạch đẹp.
"Này, Tiểu Niên đâu rồi? Ta không thấy nó."
Tiền thị đáp: "Tiểu Niên và Tiểu Hoa đang chơi ở vườn sau. Ở đó mát mẻ hơn."
Tiền Chiêu Đệ nghe vậy chỉ biết gật đầu: "Vậy à."
Tiền thị liền kể lại chuyện nhà mình bị kẻ trộm đột nhập: "Đúng rồi, đại tỷ, tỷ không biết, nhà muội vừa gặp phải kẻ trộm, bọn chúng trèo vào sân nhà. May mắn là muội nghe thấy động tĩnh..."
Tiền thị kể lại sự viện, Tiền Chiêu Đệ ở một bên liền giật mình kêu lên: "Làm sao nhà muội biết trước rằng kẻ trộm sẽ đến?"
Tiền thị đáp: "Nhà muội đâu có biết kẻ trộm sẽ đến nhà mình. Nhưng đại tẩu muội có nói gì đó về cách phòng bị, rồi nhà muội cho làm mấy cái bẫy bằng gỗ dưới chân tường. Không ngờ lại có tác dụng thật! Đi, muội dẫn tỷ đi xem."
Tiền thị dẫn Tiền Chiêu Đệ ra ngoài xem mấy cái bẫy gỗ dưới chân tường. Đúng lúc ấy, Tiền Chiêu Đệ thấy Chân Nguyệt đang đứng bên kia tập b.ắ.n cung, mũi tên trúng ngay giữa tâm của tấm bia gỗ.
Tiền Chiêu Đệ sững sờ, không ngờ đại tẩu của tứ muội lại lợi hại đến thế, còn biết b.ắ.n cung!
Nghe thấy tiếng động, Chân Nguyệt quay đầu lại, ánh mắt có chút sắc lạnh, khiến Tiền Chiêu Đệ sợ hãi lùi lại một bước. Chân Nguyệt nhìn thấy hai người, gật đầu chào: "Đại tỷ thông gia nghỉ ngơi khỏe rồi thì cứ đi dạo một chút cho thư giãn, nhưng cẩn thận với mấy cái bẫy gỗ dưới tường."
Tiền Chiêu Đệ lúng túng đáp: "Vâng, vâng, được."
Lúc này, Tiền Chiêu Đệ mới hiểu vì sao tứ muội bảo không được nói chuyện Tiểu Niên biết chữ với ai, sợ đại tẩu muội ấy nghe được sẽ không hài lòng. Với một người lợi hại như Chân Nguyệt, Tiền Chiêu Đệ càng cảm thấy lo lắng. Nếu làm đại tẩu của Tiền thị phật lòng, liệu có khi nào Chân Nguyệt sẽ dùng mũi tên mà b.ắ.n c.h.ế.t nàng ấy không?
Chân Nguyệt thấy Tiền Chiêu Đệ có vẻ câu nệ, liền thu cung tiễn lại và bước vào nhà. Đúng lúc đó, Tiểu A Sơ từ phía sau chạy ra, reo lên: "Nương - nương -"
Chân Nguyệt quay lại, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tiểu A Sơ ôm bụng, đáp: "Đói quá!"
Chân Nguyệt dẫn nhi tử đi rửa tay: "Đi với nương vào bếp xem Trịnh nương tử đã nấu cơm xong chưa."
Tiểu A Sơ giật gật cái mũi: "Mùi thơm, có cơm!"
Chân Nguyệt cười: "Cơm thơm, đúng rồi, chúng ta đi xem."
Khi vào bếp, đồ ăn vẫn chưa xong, còn Trịnh nương tử và Kiều Trần thị vẫn đang bận rộn nấu nướng. Do trời nóng, cả hai người đều ướt đẫm mồ hôi.
Chân Nguyệt liền nhắc nhở Tiểu A Sơ: "Con nhìn nãi nãi và Trịnh bá mẫu đang nấu cơm vất vả chưa? Một lát nữa không được kén ăn, phải ngoan ngoãn ăn hết cơm, nghe chưa?"
Chương 461:
Dạo gần đây, đồ ăn không ngon như trước, rau tươi phải vài ngày mới có chút ít, mà vườn rau sau nhà cũng chưa phát triển nhiều. Tiểu A Sơ đôi lúc cáu kỉnh không ăn cơm đều bị Chân Nguyệt đánh đòn.
Tiểu A Sơ vội gật đầu, che m.ô.n.g mình lại: "Con biết rồi ạ."
Kiều Trần thị nhìn thấy hai người, liền nói: "Nhà bếp nóng lắm, hai người ra ngoài ngồi cho mát. Khi nào đồ ăn xong, ta sẽ gọi Tiểu A Sơ vào ăn."
Chân Nguyệt bèn dẫn Tiểu A Sơ ra ngoài. Lúc này, Ca nhi cũng vừa tỉnh dậy, không thấy nương đâu nên tiểu nam hài tự mình xuống giường. Vừa bước ra khỏi cửa, tiểu nam hài thấy Chân Nguyệt đang nắm tay Tiểu A Sơ, còn Tiểu A Sơ đang tung ta tung tăng.
Tiểu A Sơ cũng nhìn thấy tiểu nam hài, liền quay sang nhìn Chân Nguyệt, Chân Nguyệt nói với bé: "Gọi là biểu ca."
Tiểu A Sơ lập tức lớn tiếng: "Biểu ca tốt!"
Ca nhi có chút không tự nhiên, vội chào lại: "Biểu đệ tốt, a di tốt."
Chân Nguyệt cười, đẩy nhẹ Tiểu A Sơ: "Dẫn biểu ca đi chơi cùng các tỷ tỷ đi. Khi nào cơm chín, nương sẽ gọi con vào."
Tiểu A Sơ vui vẻ đáp: "Dạ -"
Tiểu A Sơ lập tức chạy đến kéo tay Ca Nhi, vui vẻ nói: "Các tỷ tỷ, phía sau!"
Ca Nhi hơi ngượng ngùng muốn rút tay lại, phần vì cảm thấy tay mình dơ hề hề, không giống như biểu đệ, trên người mặc quần áo đẹp, hơn nữa lại không bị bẩn.
Nếu Chân Nguyệt biết được, thì sẽ đùa rằng đó là thời điểm Tiểu A Sơ nghịch đất và giun mà Ca nhi không nhìn thấy.
Chẳng bao lâu, Ca Nhi đã hòa nhập cùng Tiểu Niên và các tỷ tỷ, cả đám trẻ vui đùa náo nhiệt, tiếng cười vang khắp sân.
Khoảng ba mươi phút sau, cơm nước đã dọn lên, mọi người trong nhà ngồi vào bàn. Trịnh nương tử nhanh chóng trở về nhà mình, điều này làm Tiền Chiêu Đệ cảm thấy thoải mái hơn một chút. Lúc đầu, nàng ấy cứ nghĩ rằng Trịnh nương tử cũng sẽ ở lại ăn cơm cùng Kiều gia.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khi nhìn thấy bàn ăn, Tiền Chiêu Đệ lại một lần nữa kinh ngạc. Ngay cả trước khi gặp nạn, lúc nhà nàng ấy chưa chia nhà, gia đình nàng ấy cũng chưa bao giờ có bữa ăn đầy đủ như thế này.
Ở Kiều gia, mỗi người đều có một bát cơm đầy, nam giới còn dùng bát to hơn. Bàn ăn có đến năm món, trong đó còn có canh trứng, trên mặt canh đầy hoa trứng, không giống như nhà nàng ấy, chỉ có nước loãng với một quả trứng duy nhất.
Muội muội của nàng ấy vậy mà còn có cả một bát canh trứng riêng để ăn, thêm một bát lớn củ cải nấu, rau xào thịt khô nữa. Tuy thịt không nhiều, nhưng bây giờ mà có thịt để ăn, lại còn là thịt khô, thật khiến người ta bất ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-lam-nong/chuong-458-465.html.]
Còn có một đĩa dưa leo giòn tan, chắc là dưa leo cắt thành miếng rồi phơi khô mới giữ được lâu như vậy, ăn vào vừa giòn vừa ngon.
Cuối cùng là một nồi đậu tương hầm, không biết xào với thứ gì mà rất ngon. Tiền Chiêu Đệ cảm thấy đây là bữa ăn ngon nhất mà nàng ấy đã được ăn mấy ngày nay, và cũng là bữa no nhất.
Còn về Tiểu Ca Nhi thì khỏi phải nói, suốt bữa rất chăm chú ăn, cơm rơi xuống bàn cũng không bỏ sót.
Tiền Thị nói: "Nếu lúc trước đại tỷ đến đây, lúc đó trong nhà muội còn nuôi gia súc, muội có thể làm thịt gà để đãi tỷ, không giống bây giờ chỉ có thể ăn dưa muối."
Tiền Chiêu Đệ nghĩ thầm... Tứ muội lại bảo chỉ có thể ăn dưa muối, hiện tại có cái ăn đã là tốt lắm rồi, hơn nữa còn có canh trứng, cả bàn này chỉ có Tiền thị có canh trứng. À, Tiểu A Sơ còn có một quả trứng luộc, do Kiều Trần Thị làm riêng cho bé.
Chương 462:
Nhưng Tiểu A Sơ là tôn tử, là nam hài, còn Tứ muội chỉ là một thai phụ thôi mà lại được ăn ngon thế này. Khi nàng ấy mang thai Tiểu Ca Nhi còn chẳng được ăn như vậy.
Chưa kể, ở Kiều gia không phải chia phần đồ ăn, ai muốn ăn gì thì ăn, ăn nhiều cũng không ai ngăn cản.
Tiền Chiên Đệ đã ăn no nê mà vẫn còn dư đồ ăn, cuối cùng ba nam nhân Kiều gia chia nhau ăn hết.
Sau khi ăn xong, Chân Nguyệt dắt Tiểu A Sơ về phòng. Nàng đi qua giếng nước nhìn thử, nước giếng cuối cùng cũng dâng lên chút ít, nhưng mực nước càng ngày càng thấp, giờ chỉ còn sâu đến tầm đầu gối, vừa đủ một thùng nước.
Nhưng mà thường thì sau khi lấy nước xong, phải qua nửa ngày mực nước mới hồi phục lại.
Nhưng Chân Nguyệt cảm thấy nếu trời cứ tiếp tục không mưa như thế này, mực nước giếng sẽ còn giảm nữa.
Tiền thị dẫn Tiền Chiêu Đệ vào phòng: "Đại tỷ, đêm nay tỷ cùng Ca Nhi ngủ chung với muội. Nhưng có thể Ca Nhi phải ngủ trong cùng, muội sợ nó đụng vào bụng muội."
Tiền Chiêu Đệ xua tay: "Không không, muội chỉ cần kiếm chỗ nào lót tạm rơm hoặc ván cho hai người bọn ta ngủ là được. Nếu ta ngủ đây, Kiều Nhị thì sao?"
Tiền thị giải thích: "Muội đã bàn với bà bà rồi. Tỷ và muội ngủ chung, Kiều Nhị cùng tam đệ sẽ ngủ cùng nhau, còn tam đệ muội sẽ ngủ với đại tẩu. Phòng đại tẩu chỉ có đại tẩu và Tiểu A Sơ thôi, vì đại ca đã đi lính."
Bên kia, Mạn Châu cầm một chiếc chăn nhỏ đến phòng Chân Nguyệt: "Hôm nay làm phiền đại tẩu và Tiểu A Sơ rồi."
Tiểu A Sơ mở mắt to nhìn Mạn Châu, thắc mắc: "Thẩm thẩm?"
Chân Nguyệt vừa lau mặt, cổ và các bộ phận khác cho Tiểu A Sơ, cũng thay bộ quần áo ngắn tay cho mát mẻ: "Hôm nay tam thẩm sẽ ngủ với chúng ta. Con phải ngoan ngoãn ngủ, không được nghịch nhé."Tiểu A Sơ gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống giường, nhắm mắt lại và đặt tay lên bụng, ra vẻ rất nghiêm túc đi ngủ. Tuy nhiên, hàng mi cứ nhấp nháy cho thấy bé vẫn chưa ngủ hẳn. Mạn Châu nhìn thấy mà cảm thấy Tiểu A Sơ thật đáng yêu.
Chân Nguyệt cũng lau người rồi lên giường: "Tam đệ muội, muội ngủ bên ngoài, ta và A Sơ ngủ bên trong."
Mạn Châu đáp: "Được, đại tẩu, để muội đi tắt đèn."
Chân Nguyệt gật đầu: "Ừm."
Mạn Châu lần đầu tiên được ngủ cùng Chân Nguyệt, trong lòng có chút lo lắng, nằm ở bên ngoài giường cũng không dám cựa quậy. Chẳng biết đã qua bao lâu, nàng ấy chập chờn ngủ rồi lại tỉnh dậy khi nghe tiếng động. Mở mắt ra, nàng ấy thấy Chân Nguyệt đang ôm Tiểu A Sơ bước ra ngoài.
Mạn Châu bối rối hỏi: "Đại tẩu, có chuyện gì vậy?"
Chân Nguyệt: "Không sao, Tiểu A Sơ muốn đi tiểu thôi, muội ngủ tiếp đi."
Mạn Châu thở phào, nói: "A, được." Sau đó nàng ấy xoay người vào phía trong giường và tiếp tục ngủ.
Bên kia, Tiền thị cũng không ngủ được ngon. Từ khi mang thai, giấc ngủ của nàng ấy không còn yên ổn, lúc thì bị chuột rút, lúc lại mắc tiểu. Trước đây, Kiều Nhị còn giúp đỡ, nhưng hôm nay Kiều Nhị không ở bên, mà tỷ nàng ấy cùng Ca nhi đã ngủ say.
Sáng hôm sau, Tiền Chiêu Đệ dậy rất sớm. Hôm qua được ăn nhiều, nàng ấy lo nếu không làm việc gì sẽ bị mọi người ghét bỏ, nên liền dậy hỗ trợ giặt giũ và chẻ củi. Trịnh nương tử bảo nàng ấy không cần làm, nhưng nàng ấy không nghe theo, vì Tiền thị ngủ không ngon nên vẫn còn đang ngủ, những người khác trong nhà cũng chưa ai thức dậy.
Tiền Chiêu Đệ ngạc nhiên hỏi: "Sao mọi người vẫn chưa dậy? Trời đã sáng rồi mà!"
Trịnh nương tử cười, đáp: "Dạo này nhà không có nhiều việc nên mọi người không cần dậy sớm. Đợi ta làm xong bữa sáng, họ sẽ dậy thôi."
Chương 463:
Tiền Chiêu Đệ ngạc nhiên: "Nhưng sao lại dậy muộn thế, mặt trời đã lên cao rồi mà!"
Trịnh nương tử mỉm cười: "Không sao, ngủ nhiều một chút thì tiết kiệm lương thực mà."
Nghe vậy, Tiền Chiêu Đệ cảm thấy có lý. Trước đây khi không có gì ăn, nàng ấy và nhi tử cũng chỉ ăn một bữa mỗi ngày, thường nằm trên giường để quên đói, ngủ nhiều sẽ không thấy cồn cào nữa.
Đến khi mọi người ăn sáng, Tiền Chiêu Đệ lại ngạc nhiên thêm lần nữa. Mỗi người đều có một chiếc bánh bao to và cháo loãng, trên bàn còn có hai đĩa dưa muối, một đĩa măng và một đĩa dưa chua. Dưa muối của Kiều gia làm rất ngon, rất thơm và giòn.
Chân Nguyệt ngồi đút cháo cho Tiểu A Sơ. Nhưng cháo mặn, Tiểu A Sơ không muốn ăn, bèn bĩu môi quay mặt đi. Chân Nguyệt phải xé một chút bánh bao cho bé, nhưng bé cũng lắc đầu không chịu ăn.
Sắc mặt Chân Nguyệt liền trở nên nghiêm nghị: "Không ăn à?"
Tiểu A Sơ lập tức cứng đờ, vội vàng cắn một miếng bánh bao, rồi nói nhỏ: "Trứng." Bé muốn ăn trứng.
Kiều Trần Thị vội nói: "Có phải Tiểu A Sơ muốn ăn trứng không? Để ta đi luộc cho nó một quả."
Chân Nguyệt lắc đầu, kiên quyết nói: "Không, không được chiều nó. Nó mà kiêu căng như vậy thì lần sau không cho ăn nữa. Bánh bao với cháo ngon thế mà không chịu ăn."
Kiều Trần Thị thở dài: "Trước đây nó được uống sữa dê, sữa đậu nành, cháo trứng gà đều tùy ý ăn. Bây giờ chắc không quen."
Chân Nguyệt đáp: "Nó chỉ làm ra vẻ thôi. Đừng để ý tới nó. Lần sau mà kén chọn nữa thì để đói."
Tiền Chiêu Đệ đột nhiên lên tiếng: "Nó là nam hài, có quyền kén chọn một chút cũng không sao."
Chân Nguyệt liếc nhìn: "Con cái Kiều gia không được phép kén chọn. Trưa nay không cho nó ăn trứng gà, tối cũng không. Để dành cho nhị đệ muội. Ăn nhiều quá, răng nó sẽ hỏng."
Rồi Chân Nguyệt nhìn Tiểu A Sơ, dặn dò: "Lần sau nếu răng đau thì đừng có khóc, chịu đựng một mình, không được làm phiền nương nữa."
Tiểu A Sơ hoảng hốt, ôm mặt nói nhỏ: "Ăn, ăn!" Chân Nguyệt liền đút cháo cho bé, lần này bé ngoan ngoãn ăn từng miếng to.
Sau bữa ăn, Tiền Chiêu Đệ liền nói với Tiền thị rằng muốn trở về, nhưng Tiền thị khuyên nàng ấy ở lại đến chiều,"Đợi ăn xong bữa trưa rồi về, muội sẽ nhờ Kiều Nhị đưa tỷ và Ca Nhi về."
"Muội đã bảo bà bà chuẩn bị sẵn lương thực cùng một ít thức ăn. Tỷ và Ca Nhi hãy mang theo chút ít, nếu gặp khó khăn gì thì lại tới đây."
"À, muội nghe nói dạo này ngoài kia tình hình không tốt, có thể còn có kẻ cắp trộm đồ, nhớ cất giữ đồ đạc cẩn thận, nếu bị trộm thì chẳng biết tìm ai mà khóc."
Tiền Chiêu Đệ đáp: "Ta biết rồi." Nàng ấy bất chợt nhìn thấy Chân Nguyệt ở bên đang dùng cành liễu để chải răng cho Tiểu A Sơ, bèn hỏi: "Đại tẩu muội không có ý kiến gì chứ?"
Tiền thị cười đáp: "Không sao, nếu đại tẩu có ý kiến thì đã nói từ sớm rồi."
"Vậy thì tốt. Có việc gì cần ta giúp không?"
Tiền thị nói: "Đại tỷ à, tỷ là khách, không cần làm việc. Nếu tỷ muốn giúp, vừa hay muội đang chuẩn bị làm đồ cho đứa bé trong bụng, tỷ có thể đến giúp muội."
"Được."
Tiền Chiêu Đệ theo Tiền thị vào nhà, còn Ca Nhi thì ra sân chơi cùng Tiểu Niên và các tỷ muội khác.
Tiểu A Sơ thì được Chân Nguyệt đưa vào phòng học chữ. Nàng dạy cho bé những chữ cơ bản như "Người","Ngày" và vài chữ đơn giản khác.
"Một nét ngang, một nét sổ xuống, đây là chữ "Người". Đến đây, nương dạy con cách viết," Chân Nguyệt cầm tay Tiểu A Sơ, giúp nhi tử viết chữ trong hộp cát. Sau đó, nàng bảo bé đọc theo.
"Người," Tiểu A Sơ nói to, giọng non nớt nhưng rất rõ ràng.
"Giỏi lắm! Chúng ta viết lại một lần nữa nhé."
Chương 464:
Chân Nguyệt dạy Tiểu A Sơ khoảng nửa giờ, rồi mới để bé ra ngoài chơi cùng Tiểu Niên và các tỷ muội.
Mấy hài tử chơi đùa trong sân, chạy nhảy tung tăng, nhưng đều được dặn không được lại gần giếng nước hay bẫy gỗ dưới chân tường.
Kiều Trần thị đã chuẩn bị sẵn số lương thực cho Tiền Đại Tỷ. Tuy rằng nói là "mượn", nhưng bà biết khả năng trả lại là rất ít. Tuy vậy, bà vẫn thấy nên hỏi ý kiến Chân Nguyệt trước,"Ta định cho Đại Tỷ của Tiền thị năm cân gạo lứt và một ít dưa muối, liệu có quá nhiều không?"
Chân Nguyệt đáp: "Không sao đâu, cứ cho đi. Nhưng tốt nhất là nhờ ai đưa nàng về, sợ trên đường có kẻ cướp mất thì hỏng chuyện."
Kiều Trần thị gật đầu: "Đã bảo Kiều Nhị rồi, chiều nay nó sẽ đưa đại tỷ Tiền thị về. Nhưng... nếu lần sau lại đến nữa thì làm sao?"
Thực ra bà lo lắng vài tỷ tỷ của Tiền thị, nếu mỗi người đều đến nhờ vả thì biết phải làm thế nào. Và còn bên nhà mẹ đẻ của Chân Nguyệt nữa... Ôi...
Chân Nguyệt đáp: "Lần này coi như giúp, nhưng chúng ta không thể giúp tất cả mọi người được."
"Vậy được rồi, cứ như thế đi."
Đến bữa trưa, Tiền Chiêu Đệ ăn rất no, có lẽ đây là bữa ăn ngon nhất mà nàng ấy có được trong suốt thời gian qua. Sau bữa ăn, nàng ấy chuẩn bị ra về. Tiền thị còn đưa cho nàng ấy vài bộ quần áo cũ.
"Đại tỷ, đây là quần áo cho Ca Nhi. Tuy cũ nhưng hợp thời thế này, tỷ không cần để ý."
"Không sao, không sao," Tiền Chiêu Đệ nhận quần áo, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không vui. Rõ ràng Tứ muội có thể cho đồ tốt hơn, nhưng chỉ đưa cho nàng ấy quần áo cũ. Tứ muội phát đạt mà không nghĩ đến các tỷ tỷ. Hơn nữa, Kiều gia trước đây giàu có, sao lại không giúp đỡ đệ đệ của mình, mà để hắn phải bặt vô âm tín? Tiền Chiêu Đệ trở về Tiền gia mà chẳng có chút thể diện.
Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng Tiền Chiêu Đệ không dám nói ra, sợ rằng nếu nói ra, lần sau sẽ không được mượn lương thực nữa.
Sau đó, Kiều Nhị đánh xe lừa đưa Tiền Chiêu Đệ và Ca nhi về. Ca Nhi không muốn rời đi, tiểu nam hài thấy nhà a di thật tuyệt, có đồ ăn ngon, lại chơi đùa vui vẻ với các tỷ muội, biểu ca, và a di còn cho tiểu nam hài ăn kẹo ngọt. Mọi thứ giống như một giấc mơ.
Nhưng giấc mơ ấy đã kết thúc. Bây giờ, thằng bé phải trở về ngôi nhà nơi ăn chẳng đủ no, nước uống thì khan hiếm. Từ khi cha bị bắt đi lính, cuộc sống của Ca nhi ngày càng khó khăn hơn.
Ca Nhi sợ hãi, khóc nức nở và nói với Tiền Chiêu Đệ: "Nương ơi! Con có thể ở lại nhà a di không? Ô ô ô..."
Tiền Chiêu Đệ vội lấy tay che miệng nhi tử,"Không được khóc! Ở lại cái gì mà ở lại, a di làm gì có nhiều lương thực để nuôi con mãi được. Ha ha, muội phu, đừng nghe lời thằng bé."
Thực ra, Tiền Chiêu Đệ cũng rất muốn ở lại Kiều gia lâu hơn. Nhưng Kiều gia đã có nhiều người rồi, cho họ ở lại hai ngày là quá tốt, nếu ở thêm nữa sẽ gây khó xử. Nàng ấy hiểu rõ điều này.
Kiều gia đúng là tuyệt vời, ăn ngon, ngủ ngon, còn có nước để tắm, không như ở nhà nàng ấy, một tháng chẳng được tắm lần nào. Nước uống còn không đủ, huống chi là nước tắm.
Kiều Nhị chỉ mỉm cười, không nói gì. Ở lại hai ngày không sao, nhưng lâu hơn thì không được. Mặc dù Tiền thị có nói là không vấn đề gì, nhưng Kiều Nhị biết điều đó không thể kéo dài. Kiều gia đã cho họ năm cân gạo, hai người họ ăn tiết kiệm thì cũng đủ dùng một thời gian. Dù Kiều gia có đủ đầy, cũng không thể nuôi thêm người ngoài được mãi.
Chương 465:
Khi Kiều Nhị đưa Tiền Chiêu Đệ và nhi tử về nhà, tỷ muội tức phụ cách vách bên cạnh nhìn thấy liền hỏi: "Nhị tẩu, đây là ai vậy?"
Tiền Chiêu Đệ đáp: "Đây là tứ muội phu của ta."
Kiều Nhị khẽ gật đầu chào hỏi, sau đó lấy từ trên xe lừa xuống một túi đồ lớn, đưa vào nhà Tiền Chiêu Đệ,"Đại tỷ, ta về trước đây."
Tiền Chiêu Đệ cảm ơn: "Cảm ơn muội phu, ngươi mau về đi, kẻo trời tối."
Kiều Nhị nhanh chóng đánh xe lừa trở về, vì trời đã gần tối, đi đêm rất đáng sợ.
Bên kia, tam đệ muội của Tiền Chiêu Đệ nhìn thấy Kiều Nhị mang túi đồ vào nhà, tò mò chạy tới định chạm vào túi, nhưng Tiền Chiêu Đệ vội vỗ tay nàng ta ra,"Tam đệ muội, ta và Ca Nhi mới về mệt, ngươi ra ngoài, đừng quấy rầy chúng ta nghỉ ngơi."
Nói xong, Tiền Chiêu Đệ đóng cửa lại, rồi nhanh chóng cất giấu lương thực và dưa muối. Nàng ấy dặn nhi tử: "Ca Nhi, không được kể với ai về số lương thực này. Nếu để lộ ra, chúng ta sẽ không còn gì mà ăn đâu."
Ca Nhi ngoan ngoãn gật đầu,"Con biết rồi, nương."
Bên kia, tam đệ muội của Tiền Chiêu Đệ chạy đến tìm đại tẩu, nói: "Hình như là lương thực đấy, chắc là do tứ muội phu nhà nhị tẩu mang đến. Cả một túi lớn!"
Đại tẩu nghe vậy chỉ thở dài,"Kể cả có lương thực thì cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta, bây giờ phân gia rồi mà."
Tam đệ muội bĩu môi: "Nhưng cha nương vẫn còn ở chung với chúng ta, chẳng lẽ nhị tẩu không lo hiếu kính cha nương?"
Đại tẩu thản nhiên đáp: "Muội muốn nói thì cứ nói, nhưng đừng lôi ta vào." Cái loại người như Tiền Chiêu Đệ ấy à, tính cách học từ nương nàng ta, vừa keo kiệt vừa thâm hiểm, đừng mong moi được gì từ tay nàng ta. Trước kia chẳng phải toàn bộ tiền của nhị đệ đều bị nàng ta đem về nhà mẹ đẻ sao? Muốn moi đò từ tay Tiền Chiêu Đệ là không có khả năng! Quên đi.
Chỉ là không nghĩ tới nhị đệ muội lại tốt số như vậy, nhị đệ không ở nhà mà còn có một tứ muội giúp đỡ lương thực. Thế mà lại cho Tiền Chiêu Đệ nhiều đến vậy, chẳng bù cho nàng ấy... Nàng ấy mượn lương thực từ nương mình mà còn chẳng được.
Trong nhà, lão đại nhà nàng ấy và nhị đệ đều bị gọi đi lính, chỉ còn lại tam đệ, bây giờ còn bị phân gia, chẳng khác nào ép c.h.ế.t bọn họ. Tam đệ muội còn dám mặt dày xin lương thực từ người khác, đúng là không biết xấu hổ!
Trên chiến trường lúc này, gương mặt Kiều Triều đầy máu. Hắn cúi xuống t.h.i t.h.ể gần đó, lục lọi lấy được một ít đồ vật quý giá, rồi nhét vào trong quần áo. Hắn cầm chặt khảm đao, rồi tiếp tục tiến lên phía trước.
Vừa g.i.ế.c người, hắn vừa nghĩ: Chờ hắn gửi được số vàng bạc này về nhà, chắc sẽ đủ để xây một căn nhà lớn. Lúc đó, có thể làm cho Tiểu A Sơ một căn phòng riêng, để thằng bé không quấn lấy Chân nguyệt suốt ngày.
Bên kia, Hồ lão đại cũng đang chiến đấu hăng say. Chiến trường đầy rẫy xác người, nhưng giờ đây hắn đã quen với cảnh tượng khốc liệt này. Trên mặt Hồ lão đại cũng có một vết sẹo lớn, khiến hắn trông càng thêm dữ tợn.
Kể từ khi họ rời nhà, phải chạy dài đến biên giới, họ đã chịu đựng biết bao thiếu thốn, ăn uống kém cỏi, giấc ngủ không yên. Trong lòng ai cũng sợ hãi.
Khi đến biên giới, bọn họ còn chưa được huấn luyện quá hai ngày, vậy mà họ đã bị đưa ra chiến trường. Ban đầu, có kẻ định bỏ trốn, nhưng tướng quân lập tức b.ắ.n c.h.ế.t ngay tại chỗ,"Ai dám trốn, đây sẽ là kết cục!"
Cảnh đó khiến tất cả mọi người phải run sợ, không ai dám bỏ chạy nữa. Lên chiến trường có lẽ còn có cơ hội sống sót, nhưng bỏ trốn thì chắc chắn sẽ chết.