Kiều Triều lắc đầu: "Phàm là nam tử trưởng thành, đều sẽ bắt sung quân. Ví như nhà , , nhị , tam , thậm chí cả A Sơ cũng khó lòng thoát ."
Chân Nguyệt vội nắm lấy tay A Sơ: "A Sơ còn nhỏ như !"
Kiều Triều đáp: "Mười bốn tuổi còn nhỏ nữa." Hắn nhớ kiếp bắt đầu tranh chấp triều chính và chiến trường khi mới mười bốn tuổi.
Chân Nguyệt lo lắng: "Vậy lúc ?"
Kiều Triều : "Cứ hãy chờ xem tình thế, nếu tình hình nguy cấp, sẽ dẫn nàng lánh nạn."
Chưa kịp tính đường lánh nạn, vỏn vẹn vài ngày đó, họ tin Nhị hoàng tử tử trận, con của Nhị hoàng tử nối ngôi. Song chẳng bao lâu, vị hoàng tử nối ngôi cũng đột ngột băng hà, do kẻ cận mưu sát. Thiên hạ đều cho rằng Đại hoàng tử đang trấn giữ phương Bắc nắm phần thắng, nào ngờ, Đại hoàng tử cũng bất ngờ tạ thế những cuộc vui quá đà...
Kỳ thực, cái c.h.ế.t của Đại hoàng tử nào là chuyện tự nhiên. Sau khi vui chơi với các kỹ nữ, liền đột ngột tạ thế. Khi , chỉ còn một tiểu hoàng tử tròn mười tuổi là thể kế vị ngai vàng.
Dù mới mười tuổi xuân, nhưng rục rịch chuẩn đưa hài tử đăng cơ. Tuy nhiên, đêm đại lễ đăng cơ, hài tử đáng thương chính cữu cữu của tay sát hại. Từ đó, triều Đại Chu lâm cảnh hỗn loạn, Tư Mã gia ở phương Bắc nhân cơ hội mà dấy binh, giương cao danh nghĩa là họ hàng của tiên hoàng để chiếm đoạt ngai vị.
Quả nhiên, hài tử mười tuổi kịp đăng cơ truy phong là tiên hoàng.
Khi tin tức đến tai Kiều gia, trải qua mấy tháng và khí trời cũng chuyển lạnh.
Nghe tin, Kiều Triều và Chân Nguyệt im lặng hồi lâu...
Chân Nguyệt bàng hoàng cất lời hỏi: "Vậy là... triều Đại Chu còn nữa?"
Kiều Triều trầm ngâm: "Không còn kế vị, tạm thể xem là thế. hậu thế liệu ai tuyên bố là chính thống, thì còn thể đoán định."
Chân Nguyệt hỏi: "Cả hai hoàng tử đều băng hà, còn tông thất thì ? Chẳng lẽ còn một ai sống sót?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-730.html.]
Kiều Triều lắc đầu: "Ta cũng , nếu còn tông thất nào sống sót, ắt hẳn họ cao chạy xa bay từ thuở nào . Nếu ai đó thực lực, e rằng họ mới lộ diện. Còn nếu thực lực, thì dù xuất hiện cũng chỉ rước họa sát mà thôi."
Chân Nguyệt: "Quả là hữu lý. Vậy chúng lúc ?"
Mèo Dịch Truyện
Kiều Triều đáp: "Xem xét tình hình hiện giờ, e rằng quân lính sẽ bắt ép nhập ngũ nữa. Chỉ cần chiến tranh lan tới đây, chúng cứ an phận cày cấy, thu hoạch lương thực như thường."
Chân Nguyệt thở phào: "Chẳng hiểu , lòng thấy nhẹ nhõm đến lạ."
Kiều Triều cũng cùng tâm trạng . Hắn quả tình mong xung quân một chút nào.
Về phía thông gia, ngay khi huyện thành dần định, họ sớm trở về. Kiều Nhị cùng Kiều Tam cũng về huyện thành để tiếp tục công việc tại tiệm, song mới khôi phục vỏn vẹn vài tháng mà thôi.
Chẳng bao lâu đó, phía nam xuất hiện một thế lực mới, tự xưng là hậu duệ của triều đại , toan khôi phục cơ nghiệp của tiền triều.
Chân Nguyệt ngạc nhiên: "Tiền triều ? Triều đó là triều đại từ bao nhiêu năm về ? Chẳng lẽ đến ba trăm năm?"
Kiều Triều đáp: "Chưa đến thế, hai trăm năm thôi."
Chân Nguyệt nghi hoặc hỏi: "Vậy hậu duệ ..."
Kiều Triều : "Chắc hẳn chỉ là giả mạo mà thôi. Dù là thật, thì cũng quá đỗi xa xưa ... chỉ là mượn một danh phận hão huyền để dễ bề chiêu mộ quân lính mà thôi." Hắn : "Nếu là hậu duệ của tiền triều, lẽ còn đáng tin hơn gấp bội."
Chân Nguyệt theo: "Ta cảm thấy chúng cũng thể tự bịa đặt cho một danh nghĩa gì đó để trở thành quân khởi nghĩa."
Kiều Triều đáp: "Cũng thể lắm chứ, nhưng... chúng binh lực."
Chân Nguyệt : "Ta chỉ đùa mà thôi, việc nặng, mệt rã rời." Kỳ thực, nàng chỉ chuyên tâm chăm nom ruộng vườn, khi rảnh rỗi thì ngủ vùi một giấc dài.