Ngày hôm , Chân Nguyệt cùng Kiều Triều khởi hành sớm lên huyện thành, mang theo cả Kiều Lực và Ngô Loan. Đồng hành cùng họ là Vương Nhị Trụ, kẻ chuyên giúp Kiều gia vận chuyển hàng hóa lên huyện thành. Trên xe bò, Kiều Triều bỗng cất lời: "Hay là, xem ở huyện nơi nào bán ngựa chăng, chúng nên sắm một con. Ngựa chạy mau hơn nhiều, ngày thường thể kéo hàng hóa, tiện bề giữa huyện thành và nhà khi việc khẩn cấp."
Chân Nguyệt khẽ gật đầu: "Cũng , đến khi đó chúng hãy cùng xem xét."
"Ừm."
Trong lúc , tại phủ Kiều Nhị, sáng sớm rời giường, rửa mặt, chuẩn ngoài mua bánh bao về bữa sáng. Tiền thị cũng đánh thức Tiểu A Trọng, đang y phục cho nhi tử. Bên , Tiểu Hoa dậy từ sớm, đun nước pha , bởi nước trong nhà đều cần đun sôi mới thể dùng.
Bất chợt, tiếng gõ cửa dồn dập vọng đến.
Mèo Dịch Truyện
Kiều Nhị ngạc nhiên, ai đến giờ ? Hắn mở cửa, một lão bà xông thẳng , lớn tiếng mắng nhiếc: "Đồ súc sinh vô lương tâm! Các ngươi cưỡng đoạt chất nữ của , còn cho nó về nhà, thật là liêm sỉ là gì!"
Kiều Nhị sững sờ, bối rối hỏi: "Ngươi là kẻ nào?"
Tiểu Hoa tiếng ồn ào liền bước . Vừa lúc đó, Triệu Đình đang dán mắt nha đầu, liền gọi lớn: "Tiểu Hoa, mau đây! Ta là phụ của con đây!" Dứt lời, đưa tay định kéo con bé về phía .
Tiểu Hoa lập tức lùi về . Kiều Nhị nhanh nhẹn chắn Triệu Đình, quát lớn: "Ngươi gì?"
Tiền thị lúc cũng vội vã chạy ngoài, trao Tiểu A Trọng tay Tiểu Hoa, dặn dò: "Con hãy chăm sóc cho cẩn thận."
Sau đó, Tiền thị tiến lên, đối mặt với đám Triệu gia, giận dữ quát: "Các ngươi rốt cuộc gì? Lại dám tự ý xông nhà dân lành thế ! Kiều Nhị, mau báo quan, tố cáo bọn chúng tội xâm phạm gia cư!"
Triệu lão bà tử mạnh tay đẩy Tiền thị, gào lên: "Ngươi dám báo quan ư? Ngươi chỉ là con mụ buôn bán thấp kém! Lại dám bắt cóc hài tử nhà về tớ, trả một đồng công xá nào hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-684.html.]
Tiền thị đẩy lùi một bước, tức giận đến run rẩy. Từ khi Kiều gia phát đạt, từng ai dám hành xử vô lễ với nàng như thế. Nàng gằn giọng: "Ngươi quả là kẻ liêm sỉ! Ngươi từng việc ở thanh lâu đúng ? E là đến bây giờ vẫn còn bán chốn lầu xanh chứ gì? Đừng là hài tử nhà ngươi, e là ngươi định trộm hài tử nhà thì !"
Tiền thị lập tức chạy cửa, lớn tiếng kêu cứu: "Cứu mạng! Cứu mạng! Có kẻ đến trộm hài tử! Lão bà đĩ thối đang bắt cóc hài tử!"
Tiếng kêu của Tiền thị nhanh chóng thu hút sự chú ý của hàng xóm láng giềng xung quanh. Quần chúng đổ xô đến, rốt cuộc chuyện gì đang xảy .
Triệu lão bà tử Tiền thị mắng là lão bà đĩ thối còn trộm hài tử, giận dữ đến mất trí, liền túm lấy búi tóc của Tiền thị.
"A!" Tiền thị kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng nhanh chóng đẩy mạnh Triệu lão bà tử , đó liền nhảy xổ lão , tay đánh đấm, lớn tiếng hô hoán: "Bọn buôn trộm hài tử!"
Bên , hai Triệu gia định xông giúp mẫu , nhưng Kiều Nhị nhanh tay đoạt lấy đòn gánh, lớn tiếng quát tháo và quất tới tấp về phía bọn chúng: "Kẻ trộm hài tử! Kẻ trộm hài tử!"
Hàng xóm láng giềng xung quanh thấy tiếng kêu, liền cầm đòn gánh xông giúp sức, lớn tiếng hỏi: "Kẻ nào dám trộm hài tử?"
Tiền thị cất giọng the thé: "Chính là bọn chúng! Ba kẻ to gan định trộm hài tử nhà !" Lão bà tử c.h.ế.t tiệt quật cường đến thế, cào cấu lồng n.g.ự.c nàng đau điếng.
Những bách tính láng giềng vốn quen mặt Tiền thị, lập tức xông cùng đánh Triệu lão bà tử. Một hô to: "Bọn phỉ đồ buôn bán trẻ thơ đáng chém!"
Triệu lão bà tử vây đánh, kêu gào thảm thiết: "Đừng đánh! Ta trộm hài tử! Ta chính là tổ mẫu của nó!"
Tiền thị lớn tiếng phản bác: "Phi! Tổ mẫu cái gì mà tổ mẫu! Tổ mẫu Tiểu Hoa tạ thế ! Mấy năm nay nó vẫn ở nhà , nào thấy bóng dáng tổ mẫu nào!"