Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 34
Cập nhật lúc: 2025-10-11 01:36:06
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tiêu thẩm tử, đều là , đắc tội nhiều.
Hôm đó nhà họ Triệu đến ức h.i.ế.p , may nhờ thẩm nương giúp đỡ, cũng gì báo đáp, nếu thẩm tử chê, việc vặt vãnh gì cứ việc tìm giúp đỡ.”
“Nhà một lão gia, hai đứa nhi tử, việc gì cần dùng đến ngươi?” Từ Chính Hương khách khí từ chối.
“Ngươi cứ ngoan ngoãn nuôi dạy hai đứa nữ nhi nhà ngươi cho là .”
“Thẩm nương chí , sẽ .” Triệu nương tử đổi vẻ bất cần thường ngày, cung kính đáp lời.
Sau khi Triệu nương tử , Dương Phượng lương thực mới trả , lúa khô ráo của nhà , bàn với Từ Chính Hương: “Nương, gạo mới , là hôm nay chúng hấp cơm gạo mới ăn .”
Từ Chính Hương cũng ý đó, Dương Phượng mở lời, bà vẫn gõ nhẹ đầu Dương Phượng: “Ăn ăn ăn, chỉ ăn, thứ trong đầu con bé Lạc Hân khác với thứ trong đầu con thế hả.”
Dương Phượng chút ngượng ngùng : “Nương, xem gì kìa, đó chính là phúc tinh, con sánh bằng , con nghĩ những thứ phức tạp đó, chỉ cần theo mà hưởng chút may mắn là .”
Gạo mới khi ăn loại bỏ vỏ trấu.
Để bảo quản lâu hơn, nhà nông thường giã gạo một quá nhiều.
Từ Chính Hương tối nay ăn gạo mới, Tiêu Trường Hà liền lấy chiếc cối đá hai tháng dùng , đổ một ít lúa , vung chày gỗ bắt đầu giã.
Tiêu Cảnh gần đây vẫn luôn ở nhà, thấy cha giã gạo mới, liền tối nay món ngon để ăn, vội vàng lên giúp đỡ.
“Cha, để con ạ.” Chàng vươn tay định giật lấy chiếc chày trong tay Tiêu Trường Hà.
“Con ?” Tiêu Trường Hà liếc một cái.
“Sao ? Con khỏe lắm!”
Tiêu Cảnh vung chày như giã tỏi, giã xong lượt , hai cánh tay gần như nhấc lên nổi.
“Việc mệt quá.” Chàng ném chày xuống, mềm nhũn bệt đất.
“Làm nông việc nào mà chẳng mệt, con suốt ngày làu bàu sách mệt, đó là vì con xuống ruộng việc, đợi khi nào con như hai trưởng của con, việc ở ruộng nửa năm là con sẽ , sách là việc nhẹ nhàng nhất.”
“Cha, con , con sẽ học hành tử tế.” Tiêu Cảnh xoa xoa đầu.
“ mà việc nông cũng nhất thiết mệt như , con nghĩ cách, xem thể cho việc giã gạo nhẹ nhàng hơn một chút .”
Kể từ cùng nhị và nhị tẩu máy tuốt lúa, Tiêu Cảnh nảy sinh hứng thú lớn với việc cải tiến nông cụ.
Vào tháng Bảy, tháng Tám hằng năm, phụ , mẫu và các trưởng đều dậy thật sớm, leo cả nửa đêm, sáng xuống ruộng cấy lúa, tối về còn nện đập lúa ánh trăng. Khi ai dám nghĩ, chỉ trong vỏn vẹn một ngày, bộ lúa tuốt xong.
Đọc sách quan chẳng là để bách tính an cư lạc nghiệp ?
Có những việc nhất thiết quan mới thể . Giờ đây, thể sách nghiên cứu cải tiến nông cụ, để nhà và bà con chòm xóm bớt nhọc nhằn hơn khi ruộng.
Số gạo còn đều do Tiêu Trường Hà tự giã. Sau khi loại bỏ lớp vỏ ngoài của hạt lúa, lớp vỏ trấu giã thành cám gạo, còn chính là gạo trắng.
Cám gạo dùng để nuôi gà, nuôi vịt, còn gạo trắng , cách vài ba bữa ăn một bữa, cũng xem như là cải thiện bữa ăn .
Khi Tiêu Trường Hà giã gạo, Tiêu Cảnh vẫn luôn cầm một cây gậy vẽ vời đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-34.html.]
Đợi Từ Chính Hương đến đong gạo, thấy Tiêu Cảnh lười biếng, bà liền vỗ một cái lên đầu y: “Chỉ chơi đùa! Không thấy phụ con đang giã gạo ? Lớn tướng mà chẳng chút tinh mắt nào cả.”
Tiêu Cảnh đỏ bừng mặt, trong lòng thấy tủi , khẽ biện minh: “Nương, con đang nghiên cứu dụng cụ giã gạo mà, nương vỗ một cái là con quên hết .”
Vừa đúng lúc Diệp Lạc Hân từ ngoài cắt cỏ trở về, Tiêu Cảnh dậy chạy đến bên Diệp Lạc Hân, thò đầu : “Tỷ tỷ dâu, tỷ mau vỗ con một cái , đầu con nương vỗ cho ngu .”
Diệp Lạc Hân thấy buồn , xoa xoa tóc y : “Làm gì , tiểu Cảnh nhà chúng thông minh lanh lợi mà!”
Tiêu Cảnh hì hì, đỡ lấy cái gùi của Diệp Lạc Hân, kéo tay áo nàng trong, “Tỷ tỷ dâu, tỷ mau xem , con vẽ một dụng cụ giã gạo, nhưng cứ thấy chỗ nào đó là lạ.”
Diệp Lạc Hân đến xem, hóa Tiêu Cảnh vẽ một dụng cụ giã gạo kiểu đòn bẩy, nhưng chiều dài của tay cầm đúng, trông vẻ khó dùng sức.
Nàng liếc mắt một cái vấn đề, nhắc nhở: “Tay cầm quá dài, khi đạp xuống sẽ tốn sức. Thực , thứ nhất thiết dùng tay thao tác, nếu thể dùng chân đạp thì chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.”
Tiêu Cảnh bỗng nhiên ngộ , “Bốp” một tiếng vỗ trán .
“ , con nghĩ nhỉ, dùng chân đạp, chỉ thể rảnh tay mà còn tiết kiệm nhiều sức lực.”
Y nhanh chóng dùng tay xóa những chỗ vẽ sai, thêm thắt . Chẳng mấy chốc, một dụng cụ giã gạo kiểu đạp chân hiện mặt đất.
Phần của dụng cụ giã gạo là một đầu tròn lớn, nối với một thanh dài. Thanh dài xuyên qua một xà ngang dùng đòn bẩy. Phần là một bàn đạp bằng phẳng, hai bên bàn đạp đóng hai thanh gỗ dùng tay vịn.
Gà Mái Leo Núi
Diệp Lạc Hân xem xong, hài lòng gật đầu.
Chẳng mấy khác biệt so với dụng cụ giã gạo đơn giản ở thời hiện đại.
Được tỷ tỷ dâu khẳng định, Tiêu Cảnh lập tức chạy trong nhà, dùng giấy bút vẽ bức hình đất, lớn tiếng hô: “Ngày mai sẽ bảo nhị ca tìm thợ mộc , việc giã gạo là của con, một con hết!”
Từ Chính Hương trong bếp thấy lời hùng hồn của Ấu tử, liền với Dương Phượng đang việc: “Nghe thấy , chắc là thèm gạo mới đến mức đầu óc còn tỉnh táo nữa .”
Dương Phượng đang bỏ măng tây nồi, Từ Chính Hương , liền vung xẻng : “Tam thông minh, chừng mày mò thứ nữa .”
Trong bếp khói nghi ngút, Diệp Lạc Hân cũng rửa tay sạch sẽ .
Dương Phượng thấy nàng, vội vàng gọi: “Đệ , mau xem nồi thịt kho của thế nào ? Mùi thịt bay từ lâu, ngửi thôi chảy nước miếng .”
Thịt là Tiêu Mộc sáng sớm chợ huyện mua về.
Mấy hôm , chợ huyện ngang qua Tửu lầu Từ Ký, đặc biệt ghé mua chân giò kho tương.
Chân giò kho tương quý giá, một cân giá một trăm năm mươi văn, một cái chân giò tiêu tốn của bốn trăm mười văn tiền.
Từ Chính Hương giá cả thì ăn cằn nhằn.
“Con kiếm tiền cũng dễ dàng gì, hà cớ gì so bì với cái Lý Thúy Hoa , chỉ là một cái chân giò kho tương thôi, dù cả đời ăn, cũng thấy cái Lý Thúy Hoa đè một đầu.”
“Nương, phu quân cũng là lòng hiếu thảo.” Diệp Lạc Hân mặt giải vây.
“ mà, chân giò kho tương của Từ Ký cũng ngon đến thế.”
“Tỷ tỷ dâu, cái còn ngon ! Chẳng lẽ tỷ từng ăn chân giò ngon hơn ?” Tiêu Cảnh khơi dậy tính tò mò.
“Từng ăn, chân giò kho tương ngon thật sự béo mà ngấy, mềm nhừ miệng, ngay cả lớp bì bên ngoài cũng dẻo dẻo, như mới ngon.”