Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 31
Cập nhật lúc: 2025-10-11 01:36:03
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cái đầu của đứa bé nghĩ mà
Lý chính bước .
Tiêu Trường Hà lập tức đón , mở miệng hỏi: “Phu tử thế nào ?”
Lý chính lắc đầu: “Vẫn tỉnh, đại phu y quán là ông ưu tư quá độ dẫn đến khí huyết ứ trệ, cần tịnh dưỡng một thời gian.”
“Sao thế ?” Tiêu Trường Hà ngây .
Thanh Sơn thôn tính là giàu , trong làng vốn tiền để xây học đường mời thầy.
Mười năm , vị Khổng phu tử ngang qua Thanh Sơn thôn, là xem phong thủy nơi đây, liền dẫn theo một nô bộc câm đến ở .
Ông đòi học phí, chỉ cần làng chu cấp ăn ở là .
Thế là Lý chính dẫn mở rộng hai gian nhà bên cạnh từ đường trong thôn, một gian để Khổng phu tử ở, gian còn là nơi bọn trẻ học bài.
Dân làng Thanh Sơn thôn yêu cầu quá cao, con cái nhà chỉ cần vài chữ, tên là coi như học thành tài .
Tính , thực sự phu tử dạy dỗ, bây giờ cũng chỉ mười bảy mười tám đứa trẻ, nay phu tử bệnh nặng, mười bảy mười tám đứa trẻ lập tức mất chỗ dựa tinh thần, chuyện học hành đều trở thành nan đề.
“Chuyện khám bệnh bốc t.h.u.ố.c của phu tử chắc chắn cần tiền, Lý chính đại ca, nếu tiền đủ dùng, ngươi cứ việc mở lời, thế nào cũng để phu tử tỉnh .”
Lý chính thở dài một tiếng: “Ngươi yên tâm, tìm đại phu giỏi nhất huyện thành đến bắt mạch cho phu tử , nhưng dù ông cũng lớn tuổi, tỉnh , còn xem bản ông nữa.”
Tối đó, Tiêu Trường Hà dẫn Tiêu Cảnh đến thăm Khổng phu tử.
Khổng phu tử cô độc một , chỉ một nô bộc câm bên cạnh chăm sóc.
Nay khi bệnh nặng, trong sân ngược tấp nập, tất cả đều là thôn dân đến thăm hỏi, đưa đủ thứ, lương thực, trứng gà, củi khô chất đầy sân một cách bừa bộn.
Từ Chính Hương c.ắ.n răng, dứt khoát từ trong ổ gà lôi một con gà mái đang đẻ trứng giao cho nô bộc câm: “Phu tử thể , cái cho phu tử bồi bổ thể, ngươi nấu kỹ một chút, vớt hết lớp váng mỡ bên hãy cho phu tử uống.”
Những lời dặn dò , nô bộc câm đều gật đầu lời.
Không sách để , Tiêu Cảnh cũng gia nhập hàng ngũ thu hoạch mùa thu.
Hôm nay Tiêu Tùng và Tiêu Trường Hà cắt lúa, còn Tiêu Mộc thì dẫn Tiêu Cảnh tìm Đàm thợ mộc trong làng, nghiên cứu các linh kiện của máy tuốt lúa.
Bọn họ phân tích những thứ cần thiết bản vẽ, chọn những linh kiện phức tạp hơn, lượt giảng giải cho Đàm thợ mộc , rõ kích thước và yêu cầu, đợi khi xong hết, sẽ đến lấy về tự lắp ráp.
Tiêu Mộc suy nghĩ khá nhiều.
Chỉ là thứ thực sự quá mới mẻ, vạn nhất thực sự ích, cũng coi như một công lớn, công lao thuộc về Lạc Lạc, thể để khác cướp mất.
Đàm thợ mộc tay nghề , ba ngày , tất cả linh kiện đều xong, ngay cả những chiếc đinh gỗ nhô lên bánh xe cũng vô cùng chắc chắn.
Tiêu Mộc xem xong hài lòng, theo giá thỏa thuận ban đầu, trả 450 văn tiền.
Nhìn Tiêu Mộc thu dọn những mảnh gỗ vụn chuẩn mang , Đàm thợ mộc vẫn nhịn hỏi: “Ngươi những thứ để gì ? Ta thợ mộc nhiều năm như , còn bao giờ thấy loại đồ vật !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-31.html.]
Tiêu Mộc : “Nương tử nhà một món đồ, bây giờ vẫn thành công , nếu thành công, Đàm thúc, ngươi sẽ lo thiếu việc nữa.”
Gà Mái Leo Núi
Đàm thợ mộc một bụng nước, Tiêu Mộc mang đồ .
Về nhà , Tiêu Mộc và Tiêu Cảnh lập tức bắt tay việc, lắp ráp tất cả thứ với .
Bánh xe tuốt hạt bên trong và bánh răng dùng để kết nối đều do Đàm thợ mộc , tấm chắn hình thuyền phía thì Tiêu Mộc tự đóng trong hai ngày nay.
Đàm thợ mộc tay nghề tinh xảo, bộ phận cơ khí phanh mài dũa trơn tru, bánh răng ăn khớp hảo với .
Ở những chỗ hiểu, Tiêu Cảnh, Tiêu Mộc cùng Diệp Lạc Hân tụm nghiên cứu, Từ Chính Hương tuy trách bọn họ lỡ việc, nhưng mấy thần thần bí bí, cũng khiến bà kinh ngạc.
Đến ngày thứ tư, Từ Chính Hương cuối cùng cũng nhịn nữa.
“Ngày nào các ngươi cũng rốt cuộc đang gì ? Mọi đều đang việc, còn các ngươi thì ? Nghiên cứu mấy tấm ván gỗ mục nát đó mà sắp nghiên cứu trò hoa mĩ ! Hôm nay Lý đại tẩu với , lúa nhà bà tuốt một nửa , nhà chúng đây còn một nửa của một nửa nữa.”
“Nương, đừng vội, chúng con sắp xong .” Tiêu Cảnh vẻ mặt đầy hưng phấn.
Mấy ngày nay học những thứ mà đây trong sách bao giờ học , đối với mà , mới lạ cảm giác thành tựu, thấy chiếc máy tuốt lúa sắp thành hình, sự hưng phấn trong lòng sắp kìm nén nữa .
“Thôi , cho các ngươi thêm nửa ngày nữa, nếu chiều nay mà còn xong, thì tất cả ngoan ngoãn việc cho , đợi khi bận rộn xong đoạn thời gian các ngươi nghiên cứu thế nào thì nghiên cứu!”
Dương Phượng đối với thứ bọn họ cũng vô cùng tò mò, nhưng vì Từ Chính Hương vẫn luôn việc, nàng cũng tiện nhàn rỗi, chỉ đành ba loay hoay với đống gỗ đó.
Lần đầu tiên thứ , Diệp Lạc Hân thực sự cảm nhận thế nào là dễ khó.
Lúc nàng vô cùng hối hận khi đây sách nghiên cứu kỹ cấu tạo của máy tuốt lúa, sớm thể dùng , nàng nên in tất cả những hình ảnh đó trong đầu, như sẽ cần tốn nhiều thời gian như thế .
May mắn , Tiêu Mộc khả năng thực hành mạnh, một linh kiện sai, tự thể sửa , một linh kiện nhỏ cần đúc sắt, cũng lập tức tìm thợ rèn trong làng để gấp.
Khi buổi trưa Từ Chính Hương gọi bọn họ ăn cơm, Tiêu Cảnh đột nhiên kêu “A!” một tiếng, hô lên: “Thành , thành !”
“Giữa trưa mà la hét gì !” Từ Chính Hương mắng xong cũng vẻ mặt mong đợi: “Thật sự thành công ?”
Diệp Lạc Hân ngẩng đầu lên, mặt đều là nụ : “Nương, hình như thật sự thành công , chúng thử xem .”
Tiêu Mộc đặt máy thẳng , dùng chân đạp mạnh, bánh xe ở giữa thật sự chuyển động, theo động tác của chân , bánh xe lăn càng lúc càng nhanh.
Diệp Lạc Hân nhặt một nắm lúa từ đất đưa cho Tiêu Mộc, Tiêu Mộc đặt một đầu bó lúa lên bánh xe, theo một tiếng xoạt xoạt, hạt lúa bay tứ tán, tấm chắn chặn , rơi xuống đất máy, chỉ trong chớp mắt, một bó lúa tuốt sạch bách.
“Nương, thành công !” Diệp Lạc Hân và Tiêu Cảnh đồng thanh .
Từ Chính Hương vốn ở xa, rõ rốt cuộc là chuyện gì.
Thấy thực sự tác dụng, bà nhanh chóng đến: “Mau, một nữa cho xem.”
Tiêu Mộc đạp máy, chỉ cần lật một cái, một bó lúa tuốt sạch sẽ.
“Ôi chao ơi, cái cũng quá nhanh !” Từ Chính Hương cũng thèm ăn cơm nữa, đích trận, cầm một nắm lúa thao tác máy.
Khi thấy hạt lúa thi rơi xuống, Từ Chính Hương thể nhịn nữa, khóe mắt đều long lanh nước: “Cái đầu của đứa bé nghĩ mà thế? Sao nghĩ thứ tiện lợi như chứ?”