Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 28
Cập nhật lúc: 2025-10-11 01:36:00
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bất ngờ ngửi chuyện thị phi
"Hổ?"
Lời Tiêu Mộc dứt, đều trợn tròn mắt.
"Nhị ca, ca tài năng thuần thú từ khi nào , ca nhầm đó." Tiêu Cảnh lo lắng đến mức giọng sắp lạc .
"Hổ là loài ăn thịt mà, con vật ca nhặt về, là một con ch.ó rừng chứ?"
"Ca của con sống ngần tuổi, lẽ nào còn phân biệt ch.ó và hổ ?" Từ Chính Hương trách mắng, nhưng bà cũng dám tin: đó thực sự là hổ ? Hổ nhà ai lời chứ?
Bất đắc dĩ, Diệp Lạc Hân ngoài xách con hổ .
Cho đến khi rõ những vằn nâu và chữ "Vương" trán nó, cuối cùng cũng còn lời nào để .
"Đệ , nàng sợ ? Nàng còn dám ôm hổ nữa?" Dương Phượng run rẩy hỏi.
"Không sợ, nó ngoan, tin tẩu thử sờ xem." Diệp Lạc Hân đưa cánh tay .
Dương Phượng sợ hãi rụt lưng Tiêu Tùng, giọng run run: "Không, cần ."
"Đệ , là nàng ôm nó xa một chút ." Tiêu Tùng cũng chút tự nhiên .
Diệp Lạc Hân lúc mới cảm nhận nỗi sợ hãi của khác.
Nàng sắc mặt của mấy , lùi vài bước, đặt con hổ xuống đất.
Tiêu Trường Hà và con hổ sống đối mặt nửa ngày, cuối cùng cũng hồn, "Con hổ dù cũng là mãnh thú, các con chắc nó sẽ hại ?"
"Phụ cứ yên tâm, con hổ thương, chúng con cứ nuôi ở nhà một thời gian, đợi khi nó lành vết thương, con sẽ đưa nó về núi." Tiêu Mộc .
Nghe Tiêu Mộc , mới yên tâm.
May mắn , con hổ quả thực còn nhỏ, nhiều khả năng tấn công.
Thấy nó ngoan ngoãn tựa bên cạnh Diệp Lạc Hân, còn thỉnh thoảng lấy đầu cọ cọ chân Diệp Lạc Hân, thực sự giống như một con ch.ó săn , cũng còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Tiêu Cảnh là to gan nhất, một lúc thích nghi, bước tới sờ đầu con hổ, thấy nó phản ứng gì, mạnh dạn sờ m.ô.n.g con hổ một cái.
"Ca, ca, xem, sờ m.ô.n.g hổ , sờ m.ô.n.g nó !" Tiêu Cảnh sờ xong, giơ tay lên phấn khích khoe với , "Trong làng Thanh Sơn của chúng , chắc chắn là đầu tiên sờ m.ô.n.g hổ đó."
Con hổ liếc Tiêu Cảnh một cái, bực bội m.ô.n.g về phía chân Diệp Lạc Hân.
Tiêu Mộc nổi, đá m.ô.n.g thằng ngốc một cái: "Có bản lĩnh thì đợi nó lớn lên sờ xem ."
Gà Mái Leo Núi
Tiêu Cảnh bĩu môi, khiến đều nhịn .
Nói chuyện một lúc lâu, Từ Chính Hương bỗng vỗ đầu một cái, : "Con xem , nãy giờ mà quên mất hai đứa ăn cơm, chờ chút, cho các con đây."
Vừa bà dậy nhà , từ trong quả bầu lấy bốn quả trứng gà, trộn với bột mì thành bốn cái bánh trứng to.
Một bữa ăn bốn quả trứng, đây là đãi ngộ mà đây ngay cả mơ cũng dám nghĩ tới.
Tiêu Cảnh ngửi thấy mùi thơm của bánh trứng khỏi nuốt nước bọt, dậy : "Ta về phòng sách đây."
Tiêu Tùng và Dương Phượng thấy cũng dậy : "Thời gian còn sớm nữa, chúng cũng về phòng thôi."
Chiếc bánh trứng còn to hơn cả mặt, thơm mềm.
Diệp Lạc Hân chỉ ăn nửa cái, nửa còn đút cho hổ con.
Con hổ bao giờ ăn món , ban đầu chỉ cúi đầu ngửi ngửi bằng mũi, cho đến khi ăn một miếng nhỏ, nếm mùi vị, nó lập tức há to miệng, nuốt chửng nửa cái bánh.
Tiêu Mộc thấy nàng ăn quá ít, kiên quyết đút cho nàng nửa cái nữa, nửa còn cho con hổ, tự ăn hai cái bánh.
Từ Chính Hương lặng lẽ quan sát sự tương tác của đôi phu thê trẻ, thấy hai mật hơn nhiều so với khi lên núi, trong lòng bà vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-28.html.]
Chỉ cần hai đứa tình cảm , việc bà ôm cháu đích tôn sẽ còn xa nữa.
"Các con ở núi lâu như , về cứ ở đây thêm một thời gian, lúa trong ruộng cũng sắp chín , lão nhị ở nhà giúp một tay."
"Vâng, đợi gặt xong lúa, để ca ca cùng con lên núi, lấy hết đồ ăn dự trữ ở đó về." Tiêu Mộc đồng ý.
Ngày hôm , Diệp Lạc Hân dậy sớm, thấy hổ con vẫn ở ngoài cửa.
Ba con thỏ xếp lồng, Tiêu Trường Hà dậy sớm để đóng một cái lồng lớn.
Tiêu Mộc và Tiêu Tùng tranh thủ lúc trời nóng đồng.
Thấy trong bếp cần giúp gì, Diệp Lạc Hân bèn cầm cái gùi, ngoài cắt cỏ.
Trước đây trong nhà chỉ gà và heo cần ăn cỏ, giờ thêm ba con thỏ, lượng cỏ cần đến càng nhiều hơn.
Nàng đeo cái gùi, khỏi cổng sân, thấy Triệu Đại Tẩu nhà hàng xóm cũng từ trong đó bước .
Triệu Đại Tẩu năm nay ngoài hai mươi, vì quanh năm lụng, sắc mặt nàng vàng vọt và đen sạm, nhưng khi khỏi nhà nàng trang điểm, khuôn mặt thoa phấn trắng bóc, khác với màu cổ, môi cũng tô son, đỏ thắm.
"Vợ Mộc ca, nàng cắt cỏ heo đó ?" Triệu Đại Tẩu chủ động chào hỏi.
"Vâng." Diệp Lạc Hân gật đầu.
"Không khéo quá , cũng , chúng cùng ." Triệu Đại Tẩu tự nhiên mà thiết.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Lạc Hân thoa phấn mà vẫn trắng nõn hơn cả , trong lòng nàng dấy lên vài phần đố kỵ, tiến gần vài bước : "Chàng Mộc nhà nàng gần đây tìm thứ gì ? Sao cứ ngửi thấy mùi thịt nấu trong nhà nàng ?"
Nông dân hiếm khi mua thịt ăn trừ những dịp lễ Tết, vì họ nhạy cảm với mùi thịt.
Diệp Lạc Hân nàng hỏi điều để gì, bèn ậm ừ đáp: "Cũng thường xuyên nấu thịt, chỉ là con yếu , phu quân bồi bổ cho con."
"Ôi chao, gọi thật mật, còn phu quân nữa chứ, giống chúng , đều gọi là chủ nhà."
Triệu Đại Tẩu trêu chọc : "Không ngờ Mộc là thương yêu vợ như , nhưng thì , tài năng chiều chuộng vợ của thế nào? Có lợi hại ?"
Diệp Lạc Hân nào nghĩ ở đây phóng khoáng đến , nhất thời trả lời thế nào.
Vừa đúng lúc trong sân truyền đến tiếng của Từ Chính Hương: "Lạc Hân, đừng ngoài nữa, về ăn cơm . Sau ngoài nhớ kỹ, đừng gần những loại gì đó."
"Con , nương." Diệp Lạc Hân đầu sân, Triệu Đại Tẩu ở phía gọi lớn: "Ta Tiêu Thẩm, thẩm mắng ai đó, đây là đàng hoàng mà."
Từ Chính Hương thèm để ý đến nàng nữa, Diệp Lạc Hân thấy tiếng "chậc" vang lên phía . Quay đầu , liền thấy Triệu Đại Tẩu vặn vẹo mông, ba bước một lắc mà xa dần.
"Sau ngoài gặp con hồ ly tinh đó thì tránh xa , đừng để cái mùi lẳng lơ của nàng ám con." Từ Chính Hương bực bội .
"Vâng!"
Diệp Lạc Hân còn hỏi tại , thấy Dương Phượng nháy mắt với nàng, bèn ngậm miệng .
Ăn sáng xong, Diệp Lạc Hân đặc biệt cùng Dương Phượng rửa bát.
Chưa kịp mở lời hỏi, Dương Phượng : "Cái bà Triệu đó là kẻ gây chuyện, nàng cứ tránh xa nàng một chút."
"Nàng gì ?" Diệp Lạc Hân nổi lên lòng tò mò.
"Nói cũng là một đáng thương." Dương Phượng thở dài, "Chồng nàng năm ngoái nhà đổ đè gãy chân, trong nhà còn một bà bà bà mù lòa và hai đứa con còn nhỏ."
"Thật là đáng thương." Diệp Lạc Hân cảm thán một câu.
"Ban đầu chúng cũng nghĩ ." Dương Phượng , "Nương thấy nàng đáng thương, năm ngoái còn cho nàng một túi gạo lứt."
"Vậy thành như bây giờ?"
"Nàng đoán xem?" Dương Phượng hạ giọng, phía , tiếp tục : "Lúc nàng đến trả túi, nhân lúc nương nhà, quyến rũ cha l..m t.ì.n.h nhân của cha đó."
"Á?" Diệp Lạc Hân kinh ngạc đến mức rớt cả cằm.