Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 25
Cập nhật lúc: 2025-10-11 01:35:57
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoa tươi cắm bãi phân trâu
Giờ phút , y vô cùng may mắn khi lúc rời , sư cố nhét tín vật và thư cho y.
Theo ý nghĩ của y, sâu trong núi lấy t.h.u.ố.c thì khác gì hái ở hoang dã , chẳng cứ lấy thôi!
Còn về cái thằng nhãi , y căn bản để mắt.
Ai ngờ , mười năm qua, luyện công phu lợi hại đến thế.
"Tín vật gì?" Tiêu Mộc liền dừng tay.
"Ngươi mau thả xuống, cuộn trong cái lưới mà lấy cho ngươi?" Người .
"Không lấy ? Vậy thì đợi đến khi nào lấy . Đêm khuya, sương xuống dày đặc, về nghỉ ngơi đây." Tiêu Mộc xong, nhấc chân bỏ .
Nếu đối phương vội, thì càng vội.
Dù đây cũng là địa bàn của .
"Được , ngươi chờ một chút, thử xem lấy ."
Người nữa thỏa hiệp, khó khăn xoay chuyển thể trong túi lưới. Không cái lưới bằng chất liệu gì, y thử vài dùng nội lực xé rách nhưng đều vô ích.
Phải tốn chín trâu hai hổ sức, y cuối cùng cũng lấy vật trong lòng, thuận theo khe hở ném ngoài: "Sư phụ ngươi thứ chỉ cần ngươi thấy là sẽ nhận , ngươi mắt bề , xem xong mà hối hận."
Tiêu Mộc đưa tay đón lấy túi thơm, mở xem, bên trong là một miếng ngọc bội xanh biếc , cùng một tờ giấy gấp vuông vắn.
Hắn mở tờ giấy theo nếp gấp, đó vài dòng chữ:
"Tiêu Mộc con , vi sư bận rộn nhiều việc, đặc biệt để sư thúc Dư Minh của con lấy Vọng Phong Hà. Sau khi thấy ngọc bội thể yên tâm giao Vọng Phong Hà cho y. Đợi vi sư xử lý xong phiền phức bên , sẽ trở về thăm con."
Quả nhiên là nét chữ của sư phụ.
Tiêu Mộc đến bên cột gỗ, nhấn cơ quan, tấm lưới lớn ào một tiếng mở , bên trong phản ứng kịp, "Đùng" một tiếng rơi xuống đất.
"Ối giời, cái thằng nhãi thối nhà ngươi, ngươi lấy mạng . Ngươi đối xử với sư thúc của ngươi như đó ư?"
Tiêu Mộc mặt chút biểu cảm: "Sư thúc nhỏ tiếng thôi, đừng kinh động nương tử của ngủ."
"Ngươi ngươi ngươi..." Dư Minh sư thúc duỗi ngón tay chỉ Tiêu Mộc, đề phòng con chim lớn vẫn luôn bên cạnh xem náo nhiệt, bay tới liền c.ắ.n một cái ngón tay y.
Máu tươi ướt đẫm ngón tay chảy xối xả, may mắn là thương tới xương cốt.
Gà Mái Leo Núi
Tiêu Mộc vẫy vẫy tay về phía con chim lớn, Hổ Tử vỗ cánh bay lên đậu vai Tiêu Mộc, nghiêng đầu chằm chằm đối diện.
Tiêu Mộc thấy nó quá nặng, vẫy tay xua chim xuống đất.
Thấy một một chim hợp sức bắt nạt , Dư Minh đành cam chịu.
Y xé một mảnh quần áo nhỏ băng bó vết thương, cất lời:
"Ta leo núi hai ngày trời, ăn ngon, ngủ yên, ngoan đồ nhi, ngươi mau kiếm chút đồ ăn cho . Nếu đồ ăn ngon, sẽ tha thứ cho sự vô lễ của ngươi."
Y hừ hừ hừ hừ bò dậy, phủi phủi bụi đất , tìm một cái cớ để xuống nước.
Tiêu Mộc căn bản định cho y cái cớ đó: "Sư thúc, trời sắp sáng , là đợi trời sáng ăn? Nếu sư thúc đói lắm, sẽ múc hai bát nước cho sư thúc uống."
"Cái lão già Tiêu Dao vô nhân tình quả là một đạo sĩ mũi trâu, ngờ nuôi dạy ngươi thành cái tính . Ngươi ngươi đường đường một... ngươi chút tấm lòng bi thiên mẫn nhân nào chứ."
"Sư thúc gì . Ta chỉ là một kẻ thảo dân hèn mọn, thể ăn no mặc ấm là điều xa xỉ, bi thiên mẫn nhân thực sự là vô năng vô lực."
Trong lúc hai chuyện, cửa phòng đột nhiên mở , Diệp Lạc Hân choàng áo .
"Phu quân, sư phụ về ?"
Ban đêm nàng vốn ngủ sâu, chỉ vì quá mệt mỏi nên mới thấy động tĩnh đ.á.n.h bên ngoài.
Mấy ngày nay quen ngủ bên cạnh Tiêu Mộc, nàng trở sờ thấy trống , nàng mới đột nhiên giật tỉnh dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-25.html.]
"Không sư phụ, là sư thúc." Tiêu Mộc tiến lên đón nàng, "Đêm khuya, sương xuống dày đặc, nương tử vẫn là đừng ngoài thì hơn."
"Sư thúc khỏe." Diệp Lạc Hân trở , mà khẽ cúi hành lễ.
Dư Minh liên tiếp gặp khó khăn ở chỗ Tiêu Mộc, thấy Diệp Lạc Hân khách sáo như , cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đáp: "Tốt , cháu dâu khỏe."
Ngay đó y cảm thán: "Cô nương xinh thế , chậc chậc, đúng là hoa tươi cắm bãi phân trâu."
Y cố ý dùng lời lẽ để chọc tức Tiêu Mộc.
Tiêu Mộc căn bản mắc bẫy, ngơ.
Diệp Lạc Hân khẽ mỉm : "Sư thúc đùa , phu quân , là trèo cao."
Dư Minh nào lọt tai những lời , vội vàng giơ ngón tay thương lên lắc lắc: "Hiện tại ngươi hiểu , đợi đến khi ngươi cái tính tình thối tha của , hối hận cũng kịp."
Nghe Dư Minh đói bụng, Diệp Lạc Hân liền đốt đèn dầu, bảo Tiêu Mộc nhóm lửa, dùng nồi đất nấu một nồi canh cá, xào tôm nõn cần tây và thịt thỏ cay trong chảo lớn, hấp một bát cơm kê nhỏ.
Dư Minh vốn đói, ngửi thấy mùi thơm của đồ xào nấu, bụng càng réo ầm ĩ ngừng.
Đợi đến khi thức ăn dọn lên bàn, y cũng bận tâm đến điều gì khác, kêu nóng ăn ngấu nghiến.
"Thịt thỏ mềm quá, cay đúng tầm."
"Tôm nõn cũng ngon, hợp ý !"
"Ưm ừm, ngon nhất là món canh cá , ở kinh thành còn từng uống canh cá nào ngon đến thế."
Y ăn khen, một trận gió cuốn mây tan, thứ bàn đều sạch bách.
Ăn no nê, Dư Minh dựa nghiêng ghế, hài lòng vỗ vỗ bụng: "Cháu dâu, con nấu ăn dùng hương liệu gì ? Mùi vị đặc biệt nha! Đầu bếp của Thúy Vân Lầu ở kinh thành e rằng còn nấu ngon bằng con.
Sớm núi đồ ăn ngon đến , nên khởi hành sớm hơn, ở đây thêm vài ngày."
"Sư thúc, thức ăn núi hạn, nếu ở lâu, e rằng chúng sẽ nhịn đói mất."
Thấy Dư Minh ăn hết sạch bữa cơm mà Diệp Lạc Hân vất vả , Tiêu Mộc trong lòng vui.
Hắn là ngoài, dựa mà ăn cơm do Lạc Lạc đích nấu.
Dư Minh cũng mặt dày, Tiêu Mộc , y cũng thấy tiện, y thẳng dậy, thò tay trong lòng: "Lần đến vội vàng cũng mang theo gì, còn ba lạng bạc vụn , là coi như tiền cơm..."
"Sư thúc, cần ạ." Không đợi Tiêu Mộc mở lời, Diệp Lạc Hân từ chối .
"Sư thúc ngàn dặm bôn ba, chắc đường cũng chịu ít khổ cực, bạc sư thúc cứ giữ để khi về thành dùng việc ăn uống nghỉ ngơi."
Dư Minh Diệp Lạc Hân, càng lúc càng thấy cô gái thuận mắt.
Tiêu Mộc đúng là gặp may mắn ch.ó ngáp ruồi, đến bước đường mà còn cưới một cô gái hiểu lễ nghi, tài nấu nướng tinh xảo như !
"Thôi , hôm nay cứ coi như sư thúc chiếm tiện nghi lớn của hai đứa. Nếu hai đứa dịp đến kinh thành, sư thúc nhất định sẽ đãi một bữa thịnh soạn ở Thúy Vân Lầu."
Kinh thành?
Diệp Lạc Hân trong lòng khẽ động, cơ hội đến nơi xa xôi như .
Ăn cơm xong, Dư Minh đến phòng của sư để nghỉ ngơi.
Sáng hôm khi Diệp Lạc Hân tỉnh dậy, thấy tăm .
"Sư thúc ?"
"Mang Vọng Phong Hà về ." Tiêu Mộc đáp.
"Gấp gáp ?" Diệp Lạc Hân ngạc nhiên.
Tiêu Mộc gật đầu, giọng mang theo một tia buồn bã khó nhận : "Nghe , sắp qua khỏi ."
Hắn ngoài cửa, ánh mắt thâm sâu: "Hy vọng vẫn còn kịp."