Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 129
Cập nhật lúc: 2025-10-12 15:59:14
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Âm mưu mạo nhận
“Quản gia đại nhân, chúng Thanh Sơn Thôn gì, lão phu nhân về khách điếm nữa ?”
Bà Châu thấy quản gia vẻ mặt do dự, liền dò hỏi.
Tô quản gia cũng chút bất đắc dĩ: “Xem , lão phu nhân tạm thời ý định trở về, nếu cũng sẽ bảo đưa hai vị đến đó.”
“Vậy chúng cứ đợi ở đây .” Bà Châu .
“Lão phu nhân khi nào trở về, chúng khi đó nhận .”
Chuyện đ.á.n.h cho đầu sưng như đầu heo vẫn còn rõ mồn một, bà Châu thấy ba chữ Thanh Sơn Thôn vẫn còn sợ hãi trong lòng.
“Sao thể ?” Tô Trung chút sốt ruột.
“Chuyện quan trọng, thể chậm trễ!”
Sắc mặt bà Châu càng khó coi hơn: “Không chúng , chỉ là đây huyện lệnh đại nhân lệnh, chúng nếu bước Thanh Sơn Thôn, sẽ trách phạt.” Bất đắc dĩ, bà Châu đành .
“Cái gì? Lưu huyện lệnh còn đưa yêu cầu vô lý như ? Vậy tiểu thư nàng?”
Tô quản gia về phía Diệp Thanh Thanh.
Bị đ.á.n.h giữa chốn đông , là chuyện Diệp Thanh Thanh cảm thấy mất mặt nhất đời .
Thấy Tô quản gia sang, nàng lập tức đỏ mắt cúi đầu.
Bà Châu cũng lau nước mắt : “Không còn cách nào khác, quan quan tương hộ, vì Huệ nhụ nhân của Thanh Sơn Thôn, huyện lệnh đại nhân sai đ.á.n.h sưng cả mặt cô nương!”
Tô Trung , lập tức nổi giận: “Cái tên Lưu Miễn thật là to gan, dám đối xử tàn nhẫn với tiểu thư nhà Hầu phủ, xem cái mũ ô sa đầu là nữa !”
Sau đó y an ủi hai : “Hai vị đừng sợ, lão phu nhân chống lưng, đừng là một huyện lệnh nhỏ nhoi, dù là tri phủ đại nhân đến, cũng dám một chữ .
Còn về Huệ nhụ nhân , hừ! Dám ức h.i.ế.p tiểu thư, xem nàng là sống kiên nhẫn !”
Quản gia một tràng đầy tự tin.
Lòng dũng cảm của bà Châu khuyến khích lớn hơn một chút.
!
Một nhà họ Tiêu gì đáng sợ, nhà họ Tô ngay cả huyện lệnh cũng để mắt.
Chỉ cần thể chứng minh Diệp Thanh Thanh là tiểu thư thất lạc nhiều năm của nhà họ Tô, chuyện đều thành vấn đề.
Những kẻ từng ức h.i.ế.p bọn họ, bất kể là Diệp Lạc Hân huyện lệnh, tất cả đều trả giá!
Cái gọi là phú quý cầu trong hiểm nguy.
Phú quý , nàng cầu định !
Bà Châu quyết định, liền với nữ nhi: “Thanh Thanh, đừng sợ, nương đưa con Thanh Sơn Thôn một chuyến nữa!”
Diệp Thanh Thanh sắc mặt trắng bệch, mệt mỏi rã rời, lời bà Châu, chỉ gật đầu.
Bà Châu nữ nhi như vô cùng đau lòng.
Tất cả đều tại Diệp Lạc Hân!
Nếu Tiêu gia cưới Diệp Thanh Thanh, nàng sẽ cần phá thai, nếu nàng phá thai, sẽ trở thành cái bộ dạng .
Thầy t.h.u.ố.c già đó kê t.h.u.ố.c dường như tác dụng, Diệp Thanh Thanh uống xong cũng chẳng chút phản ứng nào.
Cuối cùng, vẫn là bà Châu nhẫn tâm dùng cây cán bột cán mạnh hai cái bụng nàng, cái nghiệt chướng đó mới chịu .
đó, thể nàng vẫn thể hồi phục.
Cho đến bây giờ, vẫn là dáng vẻ ốm yếu bệnh tật.
Bà Châu an ủi nữ nhi: “Đợi nhận tổ quy tông, sẽ bảo ngoại tổ mẫu con tìm một đại phu lợi hại, điều trị thể thật cho con.”
Nói xong nàng đầu Tô quản gia: “Đứa trẻ mệnh khổ, theo chúng , ăn cũng ngon, mặc cũng ấm, một ngàn vàng tiểu thư, thể hủy hoại như chứ!”
Tô quản gia liên tục gật đầu.
Vội vàng dẫn bà Châu và Diệp Thanh Thanh lên đường Thanh Sơn Thôn.
Lúc , Diệp Lạc Hân và Tiêu Mộc mấy về đến nhà.
như Từ Chính Hương đoán , Diệp Lạc Hân thật sự mang điểm tâm về cho lão phu nhân, đó là một gói kẹo vừng hoa quế kẹp nhân.
Kẹo vừng mềm dẻo, bên trong còn kẹp nhân đường hoa quế, mang theo chút vị rượu thoang thoảng.
Lão phu nhân ăn vô cùng vui vẻ.
Ăn xong một miếng, còn ăn thêm một miếng nữa.
Diệp Lạc Hân ngăn .
“Món ngon nên dùng nhiều, cẩn thận đau răng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-129.html.]
Lão phu nhân ủy khuất : “Răng vẫn còn nguyên đây, cứ cho ăn thêm một miếng nữa !”
“Lão phu nhân, mua kẹo cho là để giải cơn thèm, nhưng ăn nhiều quá ngược sẽ ít mà mất nhiều đó.”
“Ai da, lớn tuổi như , ngay cả ăn một miếng kẹo cũng khác quản thúc.”
Lão phu nhân than vãn ngừng.
Ba nha một bên đều che miệng .
Với cái tính tình của lão phu nhân , ở trong vương phủ ai dám một chữ .
Vương gia thì khỏi , mặt lão phu nhân bao giờ lợi lộc gì.
Ngay cả Trương ma ma mặt mũi nhất, cũng chỉ dám khuyên nhủ đôi chút.
Ai dám để lão phu nhân chịu loại ủy khuất .
Vị Diệp cô nương thật đúng là bản lĩnh.
Cả nhà vây quanh lão thái thái ngớt, đúng lúc , một cỗ xe ngựa xuất hiện ở đầu thôn.
Kể từ khoảnh khắc tiến Thanh Sơn thôn, tâm tư bà Châu bắt đầu bất an.
Nàng ngừng cầu nguyện, hy vọng nhà mà lão phu nhân khách tuyệt đối đừng là Tiêu gia.
Gà Mái Leo Núi
Chỉ cần nhà Từ Chính Hương, nàng trăm phần trăm khả năng thuyết phục lão phu nhân.
xe ngựa càng , lòng nàng càng căng thẳng.
Mãi đến khi xe ngựa dừng cửa Tiêu gia, trái tim nàng nguội lạnh.
Lại là Tiêu gia! Lại là Diệp Lạc Hân!
Đáng lẽ lúc nên nhận nuôi Diệp Lạc Hân, Diệp Lạc Hân sinh nhất định là để khắc nàng !
Quản gia nhảy xuống xe ngựa.
Y hạ bậc ghế, cung kính :
“Mời tiểu tiểu thư xuống xe.”
Diệp Thanh Thanh trốn trong xe, căn bản dám xuống.
Quản gia xe một lúc lâu, thấy bên trong động tĩnh, đành mời nữa: “Mời tiểu tiểu thư xuống xe.”
Trong xe vẫn động tĩnh.
Lúc , động tĩnh bên ngoài thu hút sự chú ý của Tiêu gia.
Tiêu Tùng là đầu tiên từ trong sân bước .
“Xin hỏi, các vị tìm ai?” Tiêu Tùng hỏi.
Quản gia thấy từ trong sân , lập tức hành lễ: “Xin hỏi lão phu nhân Hầu phủ đang ngụ tại đây ?”
Tiêu Tùng lập tức đáp: “ là ở nhà . Các vị cũng là Hầu phủ ? Mời mau .”
Quản gia vui mừng, lập tức báo tin vui cho lão phu nhân.
Thế nhưng hai xe gì cũng chịu xuống.
“Ta hai vị chắc chắn đầu gặp lão phu nhân nên chút sợ hãi, nhưng các vị đừng sợ, lão phu nhân đối đãi vẫn dễ gần!”
Quản gia miệng an ủi khác, lòng tự an ủi : Lão phu nhân đối với tôn nữ ruột của , hẳn là sẽ dễ gần chứ.
Bà Châu cũng cứ trốn trong xe là cách.
Đành thò đầu khỏi xe.
Vừa mới thò đầu , thấy Từ Chính Hương từ cổng lớn bước .
Nàng lập tức rụt đầu trở .
Thế nhưng dù nàng hành động nhanh, Từ Chính Hương vẫn thấy bóng dáng nàng .
“Bà Châu, ngươi trốn trong xe rùa rụt cổ cái gì!
Ngươi còn dám đến Thanh Sơn thôn, tát một cái vẫn đau là .”
Bà Châu lời , lập tức chui khỏi xe.
“Con tiện tỳ họ Từ , ngươi đừng đắc ý. Nói sợ dọa c.h.ế.t ngươi, cho ngươi , Thanh Thanh nhà chính là tiểu tiểu thư Hầu phủ đấy! Ngươi thử kiêu ngạo thêm một xem ?”
Từ Chính Hương hề dọa, ngược còn lạnh mấy tiếng: “Con gái ngươi là tiểu tiểu thư Hầu phủ? Vậy ngươi là đại tiểu thư Hầu phủ ?
Không coi thường ngươi, chỉ với cái dung mạo đến chim chóc còn chẳng thèm ngó tới của ngươi, tin Hầu phủ thể sinh cái thứ như ngươi!”
“Câm miệng! Không bất kính với ân nhân của tiểu tiểu thư!” Tô quản gia quát.