Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 127
Cập nhật lúc: 2025-10-12 15:59:12
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giả vờ thấy
“Cái đó, Lạc Hân, là một lát nữa !” Từ Chính Hương định .
Diệp Lạc Hân đồng thời mở miệng: “Nương, nhà .”
Từ Chính Hương thể vạch trần, chỉ đành cứng đầu trong phòng.
Trong phòng, Tiêu Mộc ghế, quần áo chỉnh tề, sắc mặt bình thường.
nếu kỹ, sẽ phát hiện tai của , bộ đều đỏ bừng.
Thấy Từ Chính Hương , Tiêu Mộc dậy, : “Nương, đến .”
Từ Chính Hương giả vờ như thấy gì, hỏi với tốc độ nhanh như gió: “Ta chỉ là hỏi một chút, tối nay ăn gì?”
Tiêu Mộc nhíu mày.
Diệp Lạc Hân suy nghĩ nghiêm túc một chút, : “Lâm lão phu nhân đầu đến, thể quá tùy tiện, nhưng bây giờ thành mua thức ăn cũng kịp, chi bằng tối nay chúng ăn lẩu .”
“Được, lẩu .” Từ Chính Hương như đại xá, vội vàng đáp: “Vậy chuẩn đây.”
Rồi nàng vội vã chạy ngoài.
Diệp Lạc Hân chút kỳ lạ.
Nàng Tiêu Mộc hỏi: “Mẫu ?” Tiêu Mộc lắc đầu.
Trong lòng thầm nghĩ, mẫu chắc chắn điều gì đó.
những lời thể với Diệp Lạc Hân.
Chỉ đáp: “Có lẽ là đang vội vàng thôi.”
Cả nhà ăn lẩu vài , nên việc chuẩn cũng quen tay.
Đại Hoa, Tiểu Hoa rửa rau xong, dọn dẹp thỏ và gà mới thịt.
Đến khi Lâm lão phu nhân bàn, thấy giữa bàn hai chiếc lò đất đang bốc nghi ngút, bà vô cùng kinh ngạc hỏi: “Các ngươi xào rau bàn?
Trong nhà bếp ?”
Từ Chính Hương vội vàng giải thích cho bà: “Lão phu nhân, đây là lẩu, nhúng rau là chín, ngon lắm ạ!”
Lão phu nhân bán tín bán nghi.
Cho đến khi miếng thịt đầu tiên đưa miệng, bà mới cảm thán: “Các ngươi ở thôn quê thật cách ăn uống! Ta sống ngần năm, đây là đầu tiên ăn lẩu đó.”
Từ Chính Hương : “Đây đều là Hân nhi nghĩ , năm nay cũng là đầu tiên ăn ạ!”
“Hân Hân !” Lão phu nhân Diệp Lạc Hân đang gắp thức ăn cho Tiêu Mộc.
“Đứa trẻ từ nhỏ thông minh!”
Từ Chính Hương lão phu nhân nhận nhầm , đến chuyện hồi nhỏ thì chắc chắn là Diệp Lạc Hân lúc nhỏ.
Nàng mà gì.
Lão phu nhân thao thao bất tuyệt kể về chuyện hồi nhỏ của tôn nữ .
“Lúc đó nó nghịch ngợm lắm, chơi trốn tìm với mấy nha , vỡ mấy bình hoa cổ. Khiến Hầu gia tức đến nỗi nửa đêm trợn mắt ngủ .”
“Vậy Hầu gia đ.á.n.h nàng !” Từ Chính Hương hứng thú hỏi.
“Hắn dám!” Lão phu nhân trợn mắt.
Gà Mái Leo Núi
“Chưa đến , ngay cả tính khí của nữ nhi , phụ nàng cũng tuyệt đối dám động thủ đ.á.n.h bảo bối nữ nhi của .”
Thấy lão phu nhân , Từ Chính Hương rộ lên: “Nói thì đứa trẻ cũng khá phúc khí.”
“Ôi!” Lão phu nhân thở dài một tiếng.
“Phúc khí gì ! Cha nương c.h.ế.t sớm, từ nhỏ lưu lạc khắp nơi, còn sớm gả chồng, là nhà quê.”
Nói đến đây, lão phu nhân vội vàng giải thích: “Thân gia, nhà ngươi , chỉ là con cái nhà , vốn dĩ nàng thể sống hơn nhiều!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-127.html.]
Từ Chính Hương miệng đáp: "Phải!"
Trong lòng thầm nghĩ: Nếu đúng là tiểu thư Hầu phủ, đây phận nhỏ bé, thể gánh vác nổi, e là bà mối cũng xứng.
May mà Lạc Hân tiểu thư Hầu phủ.
Một bữa cơm ăn xong, lão phu nhân ăn thoải mái, ba nha thấy cũng đều vui.
“Bình thường lão phu nhân mỗi bữa chỉ ăn nửa bát cơm, bữa , ăn hết một bát !” Hạ Thiền .
“Thầy t.h.u.ố.c chẳng , lão phu nhân chỉ cần ăn uống , bệnh tình sẽ lên một nửa .” Thu Nguyệt cũng tiếp lời.
Chỉ Xuân Hoa mặt đầy ưu sầu.
“Hai ngươi đừng quên, vị cô nương tiểu thư thật sự, nếu lão phu nhân sự thật, chịu đựng nổi .”
“Vậy đây?”
“Hay là cứ để vị Diệp cô nương nhận cửa , với điều kiện của Hầu phủ, nhà họ chắc chắn sẽ phú quý hưởng hết.” Thu Nguyệt dò hỏi.
Xuân Hoa: “Nếu là bình thường, chắc chắn đồng ý từ lâu , nhưng vị Diệp cô nương chịu !”
“Ai!”
Thảo luận xong, mặt ba đều còn nụ .
Sau bữa cơm, lão phu nhân dùng thuốc, nghỉ sớm.
Xuân Hoa thấy Diệp Lạc Hân vẫn còn ở trong sân dạo tiêu thực, ngủ, bèn đến cảm ơn nàng.
“Nhờ cô nương, chúng nhiều đến đây, phiền cô nương .”
Diệp Lạc Hân xua tay: “Ta với lão phu nhân gặp như cố nhân, cũng coi như duyên, ngươi cần khách khí.”
“Nô tỳ còn một việc cầu, mong cô nương thể giúp nghĩ cách.” Xuân Hoa .
“Chuyện gì?”
“Thuốc của lão phu nhân uống nhiều năm, dù hiện giờ tâm tình , cũng dám tự ý bỏ t.h.u.ố.c cho phu nhân, nhưng t.h.u.ố.c chúng mang theo chỉ còn đủ dùng năm ngày nữa. Nếu cô nương rảnh, liệu thể giúp chúng khuyên phu nhân, để bà sớm về kinh đô .”
“Được!” Diệp Lạc Hân sảng khoái đồng ý.
Xuân Hoa thi lễ một cái: “Đa tạ cô nương!”
Diệp Lạc Hân: “Chúng sắp thu hoạch lúa , lão phu nhân ở đây cũng tiện, vẫn là về nhà ở thì hơn.”
“Đã phiền cô nương !” Xuân Hoa một nữa tạ .
Tối hôm đó, lão phu nhân cũng ngủ an .
Vốn dĩ mỗi đêm thức dậy ba , đêm ngủ một giấc đến sáng.
Khi bà tỉnh dậy, phu thê Tiêu Mộc và phu thê Tiêu Tùng đều huyện thành mở cửa hàng buôn bán .
Từ Chính Hương .
Nàng ở nhà bầu bạn cùng lão phu nhân.
Bữa sáng là cháo rau dại mà Tiêu gia thường ăn.
Chỉ là giờ đây trong cháo thêm tôm và thịt băm, cùng với vài món dưa muối ăn kèm.
Ở trong thôn, đây coi là bữa sáng xa hoa bậc nhất .
Tuy nhiên Từ Chính Hương vẫn sợ lão phu nhân ăn quen, khi nấu cháo xong, nàng hấp thêm một bát trứng gà chưng trong nồi.
Lão phu nhân ăn hai miếng trứng chưng, uống hết nửa bát cháo rau dại, đó mới đặt đũa xuống.
“Hân Hân bọn họ khi nào thì về !” Biết Diệp Lạc Hân ngoài kiếm tiền, lão phu nhân gì, chỉ hỏi mấy khi nào bọn họ trở về.
“Thường thì buổi trưa là về đến nhà .” Từ Chính Hương đáp: “Đợi bọn họ về, chắc chắn sẽ mua đồ ăn ngon cho lão phu nhân!”
Lão phu nhân lời vui vẻ, nhân lúc nắng , ăn cơm xong liền cùng Từ Chính Hương trong sân, xem Đại Hoa, Tiểu Hoa túi đựng lông thỏ, đợi Diệp Lạc Hân bọn họ về nhà.
Gần đến buổi trưa, họ đợi Diệp Lạc Hân, một tiểu tư ở khách điếm thì mang đến cho lão phu nhân một tin .