Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 119
Cập nhật lúc: 2025-10-12 15:59:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xuân Hoa nhanh bưng .
Lão phu nhân nghiêng đầu chịu uống.
Thấy khuyên nhủ vô ích, Diệp Lạc Hân từ trong túi lấy kẹo hoa quế mà Tiêu Mộc mua cho nàng, đưa cho lão phu nhân : “Nếu ngoan ngoãn uống thuốc, sẽ cho kẹo ăn.”
“Vậy nếu uống t.h.u.ố.c ngủ , con rời đấy.” Lão phu nhân chút yên tâm.
Diệp Lạc Hân nghĩ lời Đông Mai , già ngủ sẽ quên hết những chuyện .
Thế là nàng chút bận tâm mà đảm bảo: “Không , , đồ cháu mới .”
Lão phu nhân lúc mới uống thuốc.
Một chén bụng, lão phu nhân đắng đến nhăn nhó cả mặt, cho đến khi Diệp Lạc Hân nhét kẹo hoa quế miệng bà, bà mới thỏa mãn mỉm .
Không lâu , bà lão bắt đầu ngáp, khi ngủ , bà vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Lạc Hân : “Ta thật sự quá buồn ngủ , chờ tỉnh giấc, hai chúng cùng nhé!”
Vừa dứt lời, bà lão chìm giấc mộng.
Diệp Lạc Hân cuối cùng cũng rút cổ tay khỏi tay bà lão.
Trong tay nàng vẫn cầm một chiếc túi thơm bằng lông thỏ, nghĩ một lát, nàng đặt chiếc túi thơm bên cạnh gối bà lão, đắp chăn cho bà, đó mới dậy rời .
Xuân, Hạ, Thu, Đông bốn nha đầu cùng tiễn, khi đến cửa, Đông Mai ngại ngùng với Diệp Lạc Hân: “Cô nương, thật sự xin , là quá nóng vội, mới ăn lỗ mãng với cô nương.”
Diệp Lạc Hân thở dài: “Không , nhưng may mà tính tình , nếu gặp khác, khuyên ngươi vẫn là đừng quá lỗ mãng.”
Đông Mai đỏ mặt gật đầu.
Chuyện bái Phật cứ thế gián đoạn.
Diệp Lạc Hân cũng định đại điện nữa, kéo Tiêu Mộc định rời .
Tiêu Mộc cổ tay đỏ ửng của nàng, cau chặt mày.
“Có đau ?”
Hắn dùng bàn tay lớn nắm lấy cổ tay Diệp Lạc Hân, nhẹ nhàng xoa bóp.
Diệp Lạc Hân mỉm với : “Không đau!”
“Vì giúp bà ?” Tiêu Mộc hỏi.
Nếu Diệp Lạc Hân , Tiêu Mộc thể lập tức tiến lên ngăn cản, như , cổ tay nàng sẽ nắm lâu đến thế.
Diệp Lạc Hân chớp chớp mắt, nhẹ nhàng : “Ta chỉ thấy lão nhân gia thật đáng thương, bà coi như nữ nhi , lúc đó thấy bà vẻ vui, liền nghĩ để bà vui vẻ thêm một lát.”
“Lần dù giúp , cũng để bản thương!” Tiêu Mộc vẫn chút nguôi lòng.
Diệp Lạc Hân duỗi cánh tay mặt : “Người xem, chỉ đỏ thôi, hề thương, lão phu nhân cũng dùng sức nắm chặt.”
Thấy nàng một bộ dáng hề gì, Tiêu Mộc đành gật đầu.
Hai xuống núi, tìm thấy xe bò vội vàng về nhà.
Trong chùa, lão phu nhân ngủ bao lâu thì tỉnh dậy.
“Như Ngọc ? Các ngươi giấu Như Ngọc của ở ?” Bà mở mắt lập tức hỏi.
Bốn nha đồng thời trong lòng chùng xuống.
Trước đây khi lão phu nhân nhận lầm , chỉ cần uống thuốc, tỉnh sẽ tỉnh táo, và nhận lầm.
Lần tỉnh dậy vẫn còn tìm ?
Chẳng lẽ, chứng vọng tưởng của lão phu nhân nghiêm trọng hơn ?
Họ vội vàng kể chuyện cho quản gia cùng.
Quản gia Tô Trung lập tức đến phòng lão phu nhân.
“Lão phu nhân, còn nhận tiểu nhân ?” Hắn bên giường lão phu nhân, cung kính hỏi.
“Tô Trung, thấy ngươi lá gan ngày càng lớn, còn dám đến thăm dò ?”
Tô Trung lời , mồ hôi lạnh lập tức túa : “Tiểu nhân dám, tiểu nhân dám.”
Hắn lén lút mấy nha đầu: Lão phu nhân chẳng tỉnh táo ?
Mấy nha đầu cũng vẻ mặt hoảng hốt: Không ? Trước đây từng gặp tình huống ! Chẳng lẽ bệnh tình của lão phu nhân nặng hơn ? Lại đổi t.h.u.ố.c ?
Mọi đều dám lên tiếng.
họ lên tiếng, lão phu nhân càng sốt ruột: “Mau tìm Như Ngọc của về, mười năm , khó khăn lắm mới gặp nữ nhi, ngươi dám để nó lạc mất nữa, thì tất cả cút khỏi Tô gia cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-119.html.]
“Lão phu nhân đừng vội, chúng tiểu nhân nhất định sẽ tìm !” Lưng Tô quản gia ướt đẫm.
Người gặp ở nơi hoang sơn dã lĩnh , ai từ tới! đành dối để trấn an phu nhân.
“Ta cho các ngươi ba ngày, trong vòng ba ngày, nhất định đưa đến mặt !
Bây giờ tìm phương trượng, năm đó dám dùng xác giả để lừa , thật hỏi xem, là ai cho cái gan đó!”
“……” Quản gia còn gì đó, nhưng lão phu nhân hừng hực khí thế rời khỏi thiền phòng.
Hắn đành thở dài một tiếng.
Lão phu nhân từ đến nay một là một, ai dám chọc giận.
Liễu Nhiên phương trượng e là gặp xui !
Lão phu nhân đến cửa thiền phòng của phương trượng, hai lời, một cước đá văng cửa phòng.
Tiểu hòa thượng đang niệm kinh bồ đoàn lập tức tiến lên chất vấn,
Liễu Nhiên đại sư lên tiếng ngăn : “A di đà Phật! Thí chủ, việc quan trọng tìm bần tăng chăng!”
“Tống Tiểu Niên ngươi cái tên trọc, đừng giả vờ đại sư với , hỏi ngươi, năm đó chuyện nữ nhi và gia đình nó rốt cuộc ngươi che giấu điều gì!”
Tiểu hòa thượng , liền hiểu vì vị nữ thí chủ hung hăng đến thế, còn cả tục danh của phương trượng, lập tức lão phu nhân thêm vài .
Liễu Nhiên đại sư vẻ mặt ngượng ngùng.
Hắn phất tay, bảo các tiểu hòa thượng lui xuống, lúc mới dậy, cúi sâu hành lễ với lão phu nhân, : “Lâm phu nhân, đột nhiên nổi giận lớn như , rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Lão phu nhân họ Lâm.
Chính là lão phu nhân của Định An Hầu phủ ở kinh thành.
Liễu Nhiên đại sư khi xuất gia, trùng hợp là một thị vệ của Định An Hầu phủ.
Gà Mái Leo Núi
“Ta hỏi ngươi, năm đó nữ nhi và con rể gặp chuyện đường lên kinh, ngươi chịu trách nhiệm thu thập t.h.i t.h.ể ?” Lâm phu nhân mở miệng hỏi.
“Chính xác.”
“Ngươi khám nghiệm t.h.i t.h.ể , t.h.i t.h.ể đó thật sự là của nữ nhi và gia đình nó ?”
“Chính xác!”
“Hồ đồ!”
Lão phu nhân đại nộ, một tay hất đổ bàn cờ bàn.
Liễu Nhiên đại sư vội giận, : “Năm đó, tất cả đặc điểm đại tiểu thư đều khớp, cô gia cũng .
Điểm , khi lên kinh, v.ú nuôi bên cạnh phu nhân cũng xác nhận qua .”
Lão phu nhân lời , hy vọng đều rơi xuống đáy vực.
, chỉ v.ú nuôi xác nhận.
Chính bà cũng từng lợi dụng đêm tối, lén lút chạy kiểm tra thi thể.
Trên vai trái nữ nhi một vết bớt màu đỏ, chính bà cũng là khi thấy vết bớt đó, mới tin rằng nữ nhi còn đời nữa.
Chỉ là thời gian quá lâu, những năm qua bà hồ đồ, quên hết những chuyện .
Bây giờ Liễu Nhiên nhắc đến, bà mới nhớ .
tại ? Tại hôm nay bà thấy một giống hệt nữ nhi ?
Chẳng lẽ là Như Ngọc chuyển thế ?
Không đúng, cho dù là chuyển thế, mười năm thời gian, Như Ngọc của bà cũng lớn đến nhường .
Xem thật sự là nhận lầm .
Đang lúc nản lòng thoái chí, Liễu Nhiên đại sư một nữa mở miệng : “Nếu phu nhân , lão nạp trong lòng thực cũng một suy đoán.”
“Suy đoán gì?” Lão phu nhân còn khí thế như .
“Năm đó khi t.h.i t.h.ể phu nhân tìm thấy, trong lòng bà còn ôm chặt một t.h.i t.h.ể hài nhi.
Ai ai cũng nghĩ t.h.i t.h.ể đó, chính là tiểu thư.
lúc đó đầu của t.h.i t.h.ể mất, tìm khắp núi cũng thấy.
Lão nạp đang nghĩ, t.h.i t.h.ể đó, thật sự chính là tiểu thư ?”