Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 107
Cập nhật lúc: 2025-10-12 15:58:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mua xe ngựa
Tối về phòng, Tiêu Mộc cứ nài nỉ Diệp Lạc Hân, bảo nàng mặc bộ nhụ nhân phục cho xem.
"Nương tử mặc bộ thật ." Tiêu Mộc ghế, nghiêm trang khen ngợi.
Diệp Lạc Hân chút ngượng ngùng: "Đẹp thì thật, nhưng nặng quá."
"Vậy để hầu hạ nhụ nhân y phục." Tiêu Mộc dậy.
Diệp Lạc Hân lùi hai bước, tay che n.g.ự.c : "Chàng đừng bậy nha."
Tiêu Mộc dáng vẻ của nàng, mặt nở một nụ rạng rỡ: "Không dám kinh động nhụ nhân, tiểu nhân chỉ hầu hạ nàng thôi."
Tiêu Mộc là , thật sự chỉ giúp Diệp Lạc Hân cởi bộ lễ phục .
Trong suốt thời gian đó, Diệp Lạc Hân chỉ cần giơ tay, buông tay, xoay , Tiêu Mộc một việc đó, thậm chí còn hơn cả Dương Phượng ban ngày.
"Phu nhân giờ quan , khi nào sẽ cảm thấy xứng với nàng ?"
Đặt quần áo và mũ trở khay, Tiêu Mộc đột nhiên hỏi.
Diệp Lạc Hân đang chỉnh sửa nội y, , động tác tay chợt khựng .
"Phu quân vì hỏi như ?"
Tiêu Mộc , "Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, nương tử đừng bận tâm."
"Nếu hôm nay phong là phu quân, phu quân cảm thấy xứng với , lưng nạp ?"
"Đương nhiên sẽ !" Tiêu Mộc trịnh trọng đáp.
"Vậy nếu khác cho rằng xứng với , bắt nạp thì ?"
Sắc mặt Tiêu Mộc biến đổi, "Ta là một nam nhân, nếu ngay cả phu nhân của cũng bảo vệ , còn trượng phu gì nữa!"
"Ta cũng !" Diệp Lạc Hân ghé sát , nhẹ nhàng mổ một cái lên môi Tiêu Mộc, "Nguyện một lòng , bạc đầu xa rời."
Tim Tiêu Mộc chợt nhói lên, cứng đờ tại chỗ.
Hắn ngờ Diệp Lạc Hân chủ động, càng ngờ nàng lời tình tứ với .
Hơn nữa, đến .
hiển nhiên đ.á.n.h giá thấp bản lĩnh của Diệp Lạc Hân.
Ngay khi mới trấn tĩnh một chút, Diệp Lạc Hân đột nhiên ngẩng lên, hai tay vòng qua cổ Tiêu Mộc.
Cơ thể dường như sắp nổ tung.
Thế là lập tức đưa tay, ôm Diệp Lạc Hân giữa chăn chiếu.
Hắn như một đang cực kỳ khát, cho đến khi Diệp Lạc Hân gần như thở nổi, mới cho nàng một chút gian để thở.
Tiêu Mộc cảm thấy sắp phát điên .
Hắn rõ ràng nghĩ như .
Hắn sớm lên kế hoạch, từ từ thôi, để Lạc Lạc từ từ tận hưởng sự "hầu hạ" của .
Thế nhưng một động tác đơn giản, một câu , khiến như mất lý trí.
Khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Diệp Lạc Hân ửng lên một ráng hồng, tôn lên đôi mắt long lanh như những vì trời.
Khiến Tiêu Mộc gần như thể rời mắt.
Hắn cúi sâu đầu xuống, ngay đó, Diệp Lạc Hân dường như chìm giữa sóng gió dữ dội, chỉ thể ngừng chìm nổi.
Hai thực tủy tri vị, càng lún càng sâu.
Gà Mái Leo Núi
Sau khi con sóng tạm dừng, Tiêu Mộc vùi đầu cổ Diệp Lạc Hân, mỗi thở đều ngập tràn hương lê hoa nàng.
Hắn động, cũng rút lui, , đời sẽ thể rời xa Lạc Lạc nữa.
Diệp Lạc Hân nghỉ ngơi nửa ngày mồ hôi mới tan hết, nàng đẩy đẩy Tiêu Mộc: "Ta tắm rửa."
Tiêu Mộc lúc mới dậy, ôm nàng cùng phòng tắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-107.html.]
Trong bồn tắm, mắt Diệp Lạc Hân vẫn sáng lấp lánh.
Nàng những vết hằn Tiêu Mộc, khẽ : "Chàng cũng quá nóng vội , những điều học từ sách còn kịp thi triển một phần ba."
Tiêu Mộc lập tức hiểu Diệp Lạc Hân đến cuốn sách nào.
Hắn chút kinh ngạc về phía Diệp Lạc Hân.
Diệp Lạc Hân cũng thẳng thắn .
Tiêu Mộc khỏi bật .
Hắn vốn dĩ vẫn luôn ngượng ngùng dám nhắc đến chuyện , kể từ khi phát hiện, càng bao giờ lật cuốn sách đó nữa.
Không ngờ Lạc Lạc lén xem cuốn sách đó.
"Vậy sẽ nhịn một chút, để nàng thi triển nốt hai phần còn ."
Ngày hôm , Diệp Lạc Hân và Tiêu Mộc dậy sớm đến huyện thành.
Hôm nay chỉ đến cửa hàng xem xét.
Mà còn một việc quan trọng khác cần : mua một chiếc xe ngựa.
Sau khi cửa hàng khai trương, họ gần như ngày nào cũng chạy đến huyện thành, một chiếc xe riêng là tiện lợi nhất.
Vốn dĩ xe bò cũng , nhưng xe bò chậm chạp, giờ trong tay bạc, chi bằng trực tiếp mua xe ngựa sẽ nhanh hơn.
Trong mã hành nhiều ngựa.
Diệp Lạc Hân hiểu, chỉ một bên quan sát.
Chỉ thấy Tiêu Mộc bên trong, lúc thì xem bờm ngựa, lúc banh miệng ngựa xem răng của nó.
Chọn lựa mãi, cuối cùng cũng chọn một con ngựa màu hồng táo.
Chưởng quầy mã hành dắt ngựa , nịnh nọt : "Khách quan quả nhiên là sành sỏi, con ngựa là mới mua lâu, béo khỏe mạnh, đang độ sung sức, đúng là một con ngựa quý hiếm ở chỗ chúng đó."
Diệp Lạc Hân con ngựa mắt: Thân hình cao lớn, lông bóng mượt, đôi mắt to chớp chớp, trông vẻ hiền lành.
Tiêu Mộc mặt cảm xúc : "Con ngựa chân bên trái cong, là thương . Vết thương nếu thể chữa khỏi thì còn , nếu chữa , thì sẽ thành què. Ngựa như mà ngươi cũng gọi là ngựa nhất ?"
Chưởng quầy lời Tiêu Mộc , liền gặp thật sự hiểu , vội vàng ha hả : "Vết thương nhỏ, vết thương nhỏ, đáng ngại . Nếu hai vị thích, sẽ giảm giá cho, chỉ... năm mươi lượng bạc thôi."
"Ba mươi lượng!" Tiêu Mộc .
"Giá của ngươi đưa cũng quá thấp , con ngựa lúc mua về còn tốn ba mươi lăm lượng bạc đó, ngươi tay khiến lỗ ngay năm lượng bạc , tiền cỏ mấy ngày nay còn tính đó!" Chưởng quầy mã hành lớn tiếng tố cáo.
"Cứ ba mươi lượng, bán thì chúng ." Tiêu Mộc chút sốt ruột.
"Được , thấy hai vị cũng duyên với con ngựa , thì bán cho hai vị. Nếu hai vị chữa khỏi cho nó, cũng coi như là tạo hóa của nó."
Tiêu Mộc giao bạc, gửi ngựa chỗ chưởng quầy, hai đặt xe.
Xa hành sẵn các cỗ xe xong.
Làm bằng gỗ thật, bên trong lót đệm và trải thảm.
Diệp Lạc Hân yêu cầu đặc biệt nào, hai liền chọn một chiếc kỹ thuật , nhưng trọng lượng tương đối nhẹ.
Chọn xong cỗ xe, họ dắt ngựa về.
Con ngựa quả nhiên tính tình , khi buộc cỗ xe, Tiêu Mộc vung roi, nó liền thuận lợi lên đường.
Trên đường , Diệp Lạc Hân chân bên trái thương của con ngựa chút lo lắng: "Phu quân, con ngựa thật sự thương ?"
"Ừm!" Tiêu Mộc gật đầu.
"Vậy chữa khỏi ? Chưởng quầy chịu giảm giá bán cho chúng , vì chữa bệnh cho ngựa quá đắt ?"
"Cũng nguyên nhân ."
Tiêu Mộc đầu Diệp Lạc Hân khẽ : " đây quả thực là một con ngựa ! Hơn nữa chúng cũng cần lo lắng về chi phí chữa bệnh cho ngựa."
Ngừng một chút, : "Bùi thần y chẳng đang rảnh rỗi ở nhà !"