Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 106

Cập nhật lúc: 2025-10-12 15:58:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Con trai của cố nhân

Tiêu Trường Hà sợ đến run bắn.

Đôi đũa trong tay rơi "loảng xoảng".

"Không , thể bí mật gì với đại tẩu chứ?"

"Vậy cho , Lý Thúy Hoa chuyện ?"

Từ Chính Hương Tiêu Trường Hà nữa.

Ý là: Giải thích , xem sẽ ngụy biện thế nào.

Tiêu Trường Hà trấn tĩnh cảm xúc, : "Đều là của , một cùng đại ca uống rượu, cẩn thận chuyện . Đại ca cũng cam đoan với , tuyệt đối sẽ ."

Sợ Từ Chính Hương tin, lập tức thêm : "Nếu tin, chúng thể tìm đại ca đối chất!"

Thấy ai mở miệng, : "Đại ca xưa nay lời giữ lời, tại chuyện cho đại tẩu."

Từ Chính Hương mắng: "Hai phu thê cùng chăn cùng gối, chuyện gì là thể chứ? Chỉ kẻ ngốc như mới tin lời đại ca ."

Tuy nhiên, may mà Tiêu Trường Hà cho Lý Thúy Hoa, cơn tức trong lòng bà cũng nguôi một chút.

lúc , Tiêu Cảnh còn giữ bình tĩnh nữa.

"Nương, nương nhị ca ca ruột của con ?"

Giọng run run: "Vậy nhị tẩu cũng tẩu ruột của con ư?"

Tiêu Mộc liếc một cái.

Khi nhị ca ca ruột thì thấy run đến , sống cùng bao nhiêu năm, cuối cùng vẫn thiết bằng tẩu.

Tiêu Mộc lạnh lùng : "Ai ruột thịt? Bao năm nay, chúng chẳng như ruột thịt ?"

"Thế nhưng... thế nhưng..." Tiêu Cảnh mãi, cuối cùng cũng "thế nhưng" cái gì.

"Tam , đừng bận tâm chuyện đó." Tiêu Tùng : "Cha nương đều coi nhị như con ruột, thì gì khác với con ruột chứ!

Huống hồ ruột thịt cũng lúc trở mặt thành thù, chúng bao năm nay sống cùng , chẳng còn hơn cả ruột ?"

Gà Mái Leo Núi

Nói cũng .

Tiêu Cảnh nghĩ nghĩ, tuy nhị ca phần lạnh lùng, nhưng đối với vẫn .

Trước còn hứa mua cho nghiên Đoan Khê, nhị ca vẫn luôn cưng chiều .

"Đều tại đại bá nương, đang yên đang lành nhắc đến chuyện chứ." Tiêu Cảnh oán trách,

"Nàng chính là thấy nhà chúng sống , chúng ban thưởng, nàng nhất định sẽ tức c.h.ế.t."

"Tức c.h.ế.t nàng mới !" Dương Phượng kìm : "Nương, đại bá nương mà đến nhà chúng nữa, con sẽ khách khí , con sẽ cầm chổi đuổi ngay."

" , cho nàng bước chân nhà chúng nửa bước nữa." Từ Chính Hương cũng , "Nàng mà còn dám đến, thì sẽ đ.á.n.h cho đầu sưng như nhà họ Diệp!"

Nói đến đây, cơn giận của Từ Chính Hương cuối cùng cũng tan biến.

"Thôi , chuyện vốn dĩ chẳng gì là thể để lộ, các con thì cứ , chúng cứ sống cuộc sống của ."

Bùi Thuật khi Từ Chính Hương mở lời, vốn tưởng chuyện hy vọng.

Chỉ cần phận của Tiêu Mộc lộ , sẽ thể ở đây nữa.

Đến lúc đó, lẽ cũng thể thành nhiệm vụ và rút lui, cần cái thôn nữa.

nhà họ Tiêu mãi, Tiêu Trường Hà chỉ Tiêu Mộc là nhi tử của một bạn cũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-106.html.]

Về phần bạn cũ là ai, ai truy hỏi!

Và hai em nhà họ Tiêu cùng hai nàng dâu, chấp nhận một cách bình thản như ư?

Họ sợ Tiêu Mộc ở tranh giành gia sản ?

Không lẽ nên đuổi khỏi nhà ư?

"Ừm, hừm!"

Bùi Thuật hắng giọng, : "Tiêu lão lương thiện thích giúp đỡ khác, chỉ là bạn của ? Lại thể khiến tận tâm tận lực nuôi nhi tử đến ?"

Tiêu Trường Hà vội vàng : "Bạn của , đây cũng lớn lên ở cùng một thôn, tiền đồ lớn, còn lên kinh thành, hộ vệ gì đó, cụ thể cũng rõ.

tiền của nhà giàu dễ kiếm đến thế, chủ nhà gặp chuyện, liên lụy, cũng tan cửa nát nhà.

Ôi, , hưởng phú quý lớn đến , thì gánh chịu rủi ro lớn đến đó, , vẫn là chúng ruộng một cách thật thà như nhất."

"Trông trời trông đất trông mây cũng xem ông trời vui vẻ , đừng quên, mấy năm , chúng suýt nữa còn nộp nổi thuế lương, cái cảnh chắp vá xoay sở quá đủ !" Từ Chính Hương nhắc nhở .

"Ấy, , đó là ăn nho nên nho chua, vẫn là như Lạc Hân công danh ! Có thể nhận bổng lộc của triều đình, đây là chuyện mơ cũng dám nghĩ đến."

Bùi Thuật thấy hai phu thê càng càng xa, lạc đề khỏi chủ đề của nãy, vội vàng nhắc nhở: "Người bạn của , ở kinh thành việc cho ai ?"

Tiêu Trường Hà: "Chuyện đó còn kịp , mất !"

"Vậy dặn dò gì khác ?" Bùi Thuật hỏi.

Vừa dứt lời, liền cảm thấy một ánh mắt sắc bén thẳng .

Tiêu Mộc hai mắt như kiếm sắc bén chằm chằm mặt : "Bùi thần y dường như hứng thú với quá khứ của ?"

Bùi Thuật vội vàng : "Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, tùy tiện hỏi thôi."

Mọi chuyện giải thích rõ, Từ Chính Hương nghĩ đến những vấn đề khác: "Lạc Hân , con xem chúng bạc , cái cửa hàng đó, chúng còn mở nữa ?"

"Đương nhiên là mở ."

Khi những khác đang chuyện, Diệp Lạc Hân vẫn luôn ăn cơm.

Đến lúc xong, nàng cũng gần như ăn no.

Nàng đặt đũa xuống, , nghiêm túc : "Mặc dù bạc hoàng đế ban thưởng cũng ít, nhưng về lâu dài, chắc chắn vẫn đủ dùng.

Trời lúc nắng lúc mưa, ai cũng thể đảm bảo mùa màng năm nào cũng bội thu, huống hồ Tiểu Cảnh còn học, nếu thi đỗ tiến sĩ,

Khó tránh khỏi đả điểm .

Cho dù xa xôi đến , chúng bây giờ ăn lẩu gà, lẩu thỏ, ngày mai ăn lẩu bò, ngày lẽ còn ăn lẩu dê, lẩu lừa, những thứ đều cần bạc cả!

Chúng thể ăn núi lở ."

Từ Chính Hương vốn dĩ cho rằng một ngàn lượng bạc là nhiều.

Thế nhưng Diệp Lạc Hân như , bà cảm thấy bạc hình như cũng chẳng gì mấy.

Không bà nhất định ăn lẩu dê, lẩu lừa gì đó, chỉ là một khi ăn thịt , bắt họ ngày ngày ăn rau, sẽ dễ dàng như nữa.

"Lạc Hân đúng, chúng còn kiếm thêm nhiều tiền nữa. Lão thái thái ý kiến gì, chuyện ăn trong nhà cứ để Lạc Hân quyết định. Nếu các con theo kiếm tiền, thì cứ theo lời nàng , còn nếu , thì cứ việc của , đừng xen ."

Tiêu Tùng và Dương Phượng vội vàng : "Chúng đều lời ."

Tiêu Cảnh cũng : "Tẩu tẩu của con đều đúng!"

Tiêu Mộc gật đầu: "Ta đương nhiên là lời nương tử."

Tiêu Trường Hà thấy đều bày tỏ thái độ, cũng vội vàng ho một tiếng : "Ta đều theo nương tử, nương tử bảo gì thì nấy!"

 

Loading...