Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-10-11 01:35:42
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đào Được Nhân Sâm
Thấy bà Châu bỏ chạy thục mạng, Từ Chính Hương cuối cùng cũng trút cục tức trong lòng.
Dương Phượng vội vàng đưa tay đỡ Diệp Lạc Hân dậy, Diệp Lạc Hân hỏi: “Nương, chuyện nhà con ?”
“Đều là nhị công tử nhà dò hỏi kể cho .” Từ Chính Hương .
“Hắn sợ nghĩ con là chổi, cố ý dò la những tin tức kể cho , cũng thật là, cái bà Châu , lớn tuổi như , lẽ nào còn phân biệt rõ mấy chuyện ?”
Từ Chính Hương với vẻ chính trực lẫm liệt, bà vẫn chịu thừa nhận rằng thái độ của đối với Diệp Lạc Hân đổi là vì hai con đại nhạn rơi xuống ngày cưới.
Lời của bà khiến Diệp Lạc Hân nhớ đến đàn ông rời nhà nhiều ngày. Đã là ngày thứ mười hai , Diệp Lạc Hân bỗng nhiên nhận , từ khi rời , vẫn luôn thầm đếm ngày.
…
Gà Mái Leo Núi
Trong tay bao nhiêu tiền, Từ Chính Hương vốn định mua quần áo mới.
Hơn nữa Dương Phượng và Diệp Lạc Hân đều là nàng dâu, dù Diệp Lạc Hân là vợ mới cưới, nhưng Dương Phượng bao năm nay vẫn luôn lời, thể thiên vị mà bỏ qua .
Thế nhưng bà Châu dám chế nhạo các nàng ăn mặc rách rưới!
Hừ! Bà Từ Chính Hương dù nhịn ăn một bữa, cũng thể để khác coi thường.
Với suy nghĩ đó, bà dẫn Dương Phượng và Diệp Lạc Hân bước tiệm may sẵn.
mùa xuân, y phục trong tiệm đều đổi sang kiểu dáng mới, nào là màu sắc rực rỡ, nào là kiểu dáng ưa .
Ba con Từ Chính Hương đến hoa mắt, cảm thấy bộ nào cũng .
Cuối cùng khi hỏi giá, một bộ thành y rẻ nhất cũng hai trăm văn tiền, mua hai bộ là bốn trăm văn, Từ Chính Hương vẫn đành lòng bỏ tiền .
“Nương, con cần mua y phục , trong nhà vẫn còn ba bốn bộ, đều rách mà.” Dương Phượng .
Diệp Lạc Hân cũng đáp: “Nương, con cũng cần.”
“Ta mua là mua.” Tính cách cố chấp của Từ Chính Hương trỗi dậy.
Thế nhưng, thành y thì mua nổi, bà dẫn hai nàng dâu đến tiệm vải bên cạnh.
Vải vóc trong tiệm cũng nhiều kiểu dáng mới mẻ, nhưng những loại mắt thì phần lớn hề rẻ.
Bà chủ tiệm thấy ba họ chọn chọn hồi lâu mà vẫn quyết định mua, liền đây là những khách hàng mấy dư dả.
Nàng từ quầy lấy một tấm vải màu xanh nhạt với Từ Chính Hương: “Khách quan xem thử tấm vải của ? Tấm vải chất lượng , màu sắc cũng tươi tắn, chỉ là hoa văn cũ một chút, nhưng mà rẻ. Tấm vải đầy hai mươi thước , bán cho hai trăm văn là .”
“Hai trăm văn!”
Từ Chính Hương nhẩm tính trong lòng, hai trăm văn tiền đúng giá một bộ thành y. Nếu tự may thì vải hai bộ y phục còn dư, tính thế nào cũng lợi.
Thấy Từ Chính Hương do dự, bà chủ tiệm khuyên: “Với giá mà mua tấm vải là rẻ . Nếu chê hoa văn cũ, thì thế , chỗ ít vải vụn , cả đống tính năm văn tiền, về chắp vá thêm một chút, chẳng sẽ hơn ?”
Từ Chính Hương đống vải vụn , kỳ thực mỗi mảnh đều rộng bằng bàn tay, đủ để khâu đế giày. Thế là bà : “Vậy thì chỉ lấy mấy thứ thôi.”
“Mấy mảnh vải vụn thể ghép thành một bộ y phục .” Bà chủ tiệm chút ngượng nghịu.
“Không , mua về công dụng khác.” Cuối cùng Từ Chính Hương quyết định.
Sắc mặt bà chủ tiệm còn nữa.
Chuyện ăn lớn thành, cuối cùng chỉ bán ít vải vụn.
Thế nhưng, chân ruồi cũng là thịt, bán năm văn là năm văn.
Nàng gói bộ vải vụn , bán cho ba họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-10.html.]
Từ Chính Hương xách túi vải bà chủ tiệm gói sẵn, dẫn hai nàng dâu mua tám con gà con và một túi gạo lứt nhỏ, xe ngựa trở về.
“Không tiền mua y phục, nhưng mỗi tự khâu một đôi đế giày thì thành vấn đề. Đống vải vụn ít vải , thể hai đôi mặt giày mắt, hôm nay vận khí thật sự tồi.” Trên đường về, Từ Chính Hương thầm nghĩ.
Chỉ là bà ngờ, trong nhà lúc một tin tức hơn đang chờ bà.
Ba họ về đến nhà, Diệp Lạc Hân thấy trong sân thêm đồ vật.
“Tiêu Mộc trở về ?” Nàng nghĩ.
Đợi khi bước chính sảnh xem xét, quả nhiên, chỉ Tiêu Mộc trở về, mà ngay cả Tiêu Tùng và Tiêu Trường Hà cũng đang ở trong nhà.
Ba họ đang vây quanh đang xem thứ gì.
“Ba các ngươi đang gì thế, tụm xì xầm to nhỏ, thần thần bí bí, lão nhị kiếm bảo bối gì ?” Từ Chính Hương vô cùng tò mò.
“Suỵt!” Tiêu Trường Hà ngẩng đầu lên, đưa một ngón tay lên hiệu cho Từ Chính Hương, vẻ mặt bí ẩn trịnh trọng.
“Cái gì ?” Từ Chính Hương ít khi thấy Tiêu Trường Hà bộ dạng , liền hạ thấp giọng, rón rén bước gần xem.
Dương Phượng cũng theo sát phía .
Diệp Lạc Hân dám tiến lên, chỉ ở cửa ngó , vặn thấy Tiêu Mộc ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy ý , so với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày sống động hơn bao nhiêu.
“Lại đây.” Tiêu Mộc vẫy tay về phía Diệp Lạc Hân.
Diệp Lạc Hân nhẹ nhàng nhấc bước, mang đầy sự tò mò tới.
Đợi nàng đến gần, Tiêu Mộc cố ý nhường nửa , để nàng đến gần hơn một chút.
“Nàng xem .” Giọng trầm thấp của Tiêu Mộc vang lên bên tai Diệp Lạc Hân, khiến vành tai nàng tê dại.
Nàng cúi đầu xuống, liền thấy trong cái giỏ tre lót đầy rêu, bên lớp rêu là một loại thực vật to hơn ngón tay cái, tựa hình đang đó. Thân thể nó trắng nõn, đầu đội vài chiếc lá xanh, gốc lá còn buộc một sợi chỉ đỏ.
“Cái … cái là nhân sâm!” Quả nhiên là Từ Chính Hương từng trải nhiều, nhận loại thực vật hình là gì.
“Nhân sâm?” Diệp Lạc Hân kìm mà thêm mấy .
Trước đây sách vở nàng thường xuyên thấy, cũng từng ăn loại cắt lát, loại tán bột, còn loại phơi khô đóng hộp, đây là đầu tiên nàng thấy loại tươi sống như .
Chẳng trách thứ buộc một sợi dây đỏ, theo truyền thống, khi đào sâm đều buộc dây đỏ, sợ nó thấy tiếng chuyện sẽ bỏ chạy mất.
“Thứ chắc hẳn đáng tiền!” Dương Phượng trợn tròn mắt.
“Ừm.” Tiêu Mộc gật đầu, “Trước đây sư phụ đào củ sâm cũng cỡ , bán năm mươi lượng bạc.”
“Vậy củ chẳng cũng…” Dương Phượng che miệng , tiếp.
“Không chỉ một củ , bên còn một củ nữa.” Tiêu Mộc lật một lớp rêu lên, bên quả nhiên còn một củ nhân sâm nữa cũng cỡ đó.
“Lão… lão đầu tử.” Từ Chính Hương đến run rẩy.
Bà run tay, mò vịn Tiêu Trường Hà, mãi một lúc mới trấn tĩnh , tiếp tục : “Ta đang mơ đấy chứ!”
“Nương, là thật đấy! là nhân sâm thật!” Dương Phượng tự nhéo đùi một cái, la lên một tiếng.
“Mau câm miệng!”
Tiêu Tùng vội vàng bịt miệng Dương Phượng , “Nói nhỏ thôi.”
“Ồ, đúng đúng đúng, nhỏ thôi, thể để khác thấy.”
Dương Phượng chạy ngoài, Diệp Lạc Hân đang thắc mắc nàng định gì, thì thấy Dương Phượng nhanh nhẹn cài then cổng chính, thậm chí còn khóa trái từ bên trong.