Xuyên Thành Nông Nữ Có Hệ Thống - Chương 46
Cập nhật lúc: 2025-11-19 01:40:25
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gió lạnh tháng Chạp ngày càng buốt giá, những bước chân của năm mới càng lúc càng gần. Tiểu viện của Bộ Nhiễm ấm áp, vật tư sung túc, tràn đầy sự yên tâm và mong đợi chào đón năm mới. Bộ Nhiễm thậm chí bắt tay chuẩn đồ Tết: xay bột nếp chuẩn bánh, rang đậu phộng, hạt dưa, còn dùng đường ướp một ít trái cây rừng sấy khô.
Tuy nhiên, sự an yên kéo dài bao lâu. Thứ cần đến, cuối cùng vẫn đến.
Chiều hôm đó, trời âm u, gió lạnh cuốn theo tuyết đọng mặt đất, táp mặt đau rát. Bộ Nhiễm đang ở trong nhà dạy Tiểu Hòa cắt hoa giấy dán cửa sổ, chợt thấy ngoài cổng viện truyền đến một trận lóc chói tai và quen thuộc, giữa chừng còn xen lẫn những tiếng c.h.ử.i rủa khàn khàn của đàn ông.
Tim Bộ Nhiễm chợt trùng xuống! Âm thanh nàng quá đỗi quen thuộc!
Nàng nhanh chóng đến bên cửa sổ, qua khe hở giấy cửa sổ ngoài – quả nhiên là Bộ lão đại và Vương Quế Hoa!
Chỉ thấy Vương Quế Hoa phịch xuống tuyết ngoài cửa viện, đập đùi, than trời đất: "Vô thiên lý! Thất lương tâm! Tự ăn ngon mặc ở nhà ấm áp, trơ mắt cha ... ôi , trơ mắt bá phụ bá mẫu sắp c.h.ế.t đói c.h.ế.t cóng dịp cuối năm! Trời cao ơi mở mắt mà xem xét!"
Bộ lão đại thì bên cạnh, mặt mày đen sạm, dùng sức đập mạnh cổng viện, gầm lên: "Bộ Nhiễm! Con nha đầu c.h.ế.t tiệt ngươi cút đây! Phân nhà thì ngươi là Bộ gia nữa ? Ngươi cứ trơ mắt bá phụ bá mẫu ngươi c.h.ế.t đói ? Cái đồ bạch nhãn lang bất hiếu bất đễ! Mở cửa!"
Giọng của bọn họ cực kỳ lớn, nhanh thu hút sự chú ý của vài nhà xung quanh. Chu Lâm Thị và Triệu Thẩm từ sân nhà thò đầu , thấy tình cảnh , đều nhíu mày, nhưng nhất thời tiện bước tới.
Tiểu Hòa sợ hãi rúc lòng Bộ Nhiễm, khuôn mặt nhỏ trắng bệch: "Tỷ... bá phụ bá mẫu đến ..."
Nhan sắc Bộ Nhiễm lạnh băng, nàng vỗ vỗ lưng Tiểu Hòa an ủi nó: “Đừng sợ, tỷ tỷ ở đây.”
Nàng hít sâu một , rằng trốn tránh cũng chẳng thoát . Cặp cực phẩm thích , rõ ràng là nàng năm nay bội thu kiếm tiền, nên ghen ghét thôi, thừa dịp cuối năm đến đây để đòi vạ, giở thói vô ! Thậm chí lẽ còn lớn chuyện, dùng cái mũ lớn "hiếu đạo" và "tình " để áp chế nàng!
Bộ Nhiễm chỉnh sửa y phục, thần sắc bình tĩnh mở cổng viện.
Cửa mở, tiếng than của Vương Quế Hoa càng tăng lên tám độ, mụ nhào tới túm lấy vạt áo Bộ Nhiễm: “Cái con ranh c.h.ế.t tiệt vô lương tâm ! Ngươi cuối cùng cũng chịu ! Ngươi xem! Ngươi chúng mặc cái gì? Ăn cái gì? Rồi ngươi ngươi xem! Ngươi còn là hả!”
Bộ Lão Đại cũng trừng mắt, nước bọt văng tung tóe: “Bộ Nhiễm! Ta cho ngươi ! Hôm nay nếu ngươi đưa mười lạng… , hai mươi lạng bạc, chở thêm cho chúng hai xe lương thực nữa, chúng sẽ ườn đây ! Để cả thôn đều thấy ngươi đối xử tệ bạc với trưởng bối như thế nào!”
Bộ Nhiễm linh hoạt nghiêng tránh khỏi tay Vương Quế Hoa, ánh mắt lạnh băng bọn họ diễn trò, giọng rõ ràng xuyên qua tiếng than của họ: “Bá phụ, Bá mẫu, văn thư phân gia rõ ràng minh bạch, đôi bên ai nợ ai. Năm xưa hai vị lấy tất cả điền sản nhà cửa của phụ mẫu , chỉ để cho gian nhà rách nát cùng một khoảnh đất hoang. Giờ đây dựa hai bàn tay kiếm chén cơm, thành hà khắc với hai vị?”
“Hồ đồ!” Bộ Lão Đại gầm lên, “Chút đồ đó thì gì? Chúng nuôi dưỡng hai tỷ ngươi bao năm cần ăn uống ? Bây giờ ngươi phát đạt , lẽ báo đáp ân nuôi dưỡng của chúng ! Đây là lẽ trời đất!”
“ thế!” Vương Quế Hoa lau những giọt nước mắt vốn tồn tại, “Mọi mau đến đây phân xử lẽ ! Con ranh lòng độc ác! Chính nó mặc áo bông mới, ăn cao lương mỹ vị, để lão phu lão bà chúng uống gió tây bắc! Này sắp đến Tết , trong nhà một hạt gạo cũng còn!”
Dân làng vây xem càng lúc càng đông, chỉ trỏ, bàn tán xôn xao. Có đồng tình với Bộ Nhiễm, cho rằng vợ chồng Bộ Lão Đại quá đáng; cũng cho rằng Bộ Nhiễm nay quả thực dư dả, tiếp tế thích một chút cũng là lẽ thường tình.
Bộ Nhiễm trong lòng lạnh, bọn họ đang cố tình gây rối, nhằm thu hút sự thương cảm. Nàng đang định mở lời, chợt khóe mắt liếc thấy mái hiên, Mặc Ảnh chẳng từ lúc nào lặng lẽ đó, hai tay khoanh , ánh mắt lạnh băng màn kịch bên ngoài cửa, tỏa hàn khí kinh .
Bộ Lão Đại và Vương Quế Hoa cũng thấy Mặc Ảnh, khí thế ngông cuồng lập tức nghẹn , mặt thoáng qua vẻ sợ hãi, nhưng nghĩ đến tiền và lương thực sắp đến tay, bọn họ cứng đầu tiếp tục lóc gào thét.
Bộ Nhiễm Mặc Ảnh trực tiếp nhúng tay , kẻo đời chê trách. Nàng tiến lên một bước, lớn tiếng , đảm bảo xung quanh đều rõ: “Bá phụ Bá mẫu cứ luôn miệng trong nhà hết lương thực? mấy hôm , Bộ Hoành ca (con trai Bộ Lão Đại) thua ít tiền tại sòng bạc trong trấn, còn mới mua một bộ xiêm y lụa là? Chẳng lẽ sòng bạc còn trả ngược tiền cho , bộ xiêm y tự dưng từ trời rơi xuống?”
Lời thốt , xung quanh lập tức xôn xao!
Bộ Hoành ham mê cờ b.ạ.c và tiêu xài phung phí, chuyện là bí mật trong thôn. Lời của Bộ Nhiễm, trực tiếp chọc thủng lời dối "nghèo đến nỗi gạo nấu" của vợ chồng Bộ Lão Đại!
Sắc mặt Vương Quế Hoa biến đổi, the thé hét lên: “Ngươi bậy! Ăn hồ đồ! Đó… đó là nó tự kiếm !”
“Ồ? Bộ Hoành ca đang việc ở nha môn huyện ? Hắn kiếm thêm tiền ngoài lúc nào? Kiếm bao nhiêu? Giao bao nhiêu cho gia đình phụng dưỡng hai lão?” Bộ Nhiễm dồn ép từng bước, ngữ khí sắc bén.
Bộ Lão Đại và Vương Quế Hoa hỏi đến cứng họng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Bộ Nhiễm cho bọn họ cơ hội hồ đồ dây dưa nữa, trực tiếp với dân làng xung quanh: “Tất cả các vị hương đều ở đây, hôm nay một chứng nhân. Văn thư phân gia, chữ trắng mực đen, Lý Chính chứng, sớm thanh toán xong xuôi. Ta Bộ Nhiễm tự hỏi từng nợ Bá phụ Bá mẫu nửa phần. Ngày nay nếu bọn họ cuộc sống khó khăn, lẽ là con ruột Bộ Hoành tận tâm phụng dưỡng. Nếu Bộ Hoành ca thực sự khả năng phụng dưỡng…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-nu-co-he-thong/chuong-46.html.]
Nàng chuyển giọng, ánh mắt lạnh lùng quét qua Bộ Lão Đại và Vương Quế Hoa: “Ta là cháu gái, cũng là thể tỏ chút lòng thành. Chỉ là lòng thành , thể đưa một cách rõ ràng . Chi bằng, là Bá phụ Bá mẫu trong nhà đứt bữa, sẽ lập tức mời Lý Chính cùng vài vị Trưởng lão trong tộc đến, cùng xem xét nhà của Bá phụ Bá mẫu một lượt. Nếu quả thật trong chum gạo, bếp củi, Bộ Nhiễm sẽ lập tức dâng đủ lương thực củi lửa qua mùa đông, tuyệt đối lời thứ hai! nếu như …”
Nàng dừng một chút, giọng chợt trở nên sắc lạnh: “Đó chính là cố ý tống tiền, bôi nhọ danh tiếng của ! Đến lúc đó, đừng trách nể tình, mời Lý Chính cùng các Trưởng lão trong tộc xử lý theo hương quy tộc pháp! Nên thế nào, thì thế !”
Những lời , lý cứ, quy tắc phép tắc, giữ tình nghĩa "cháu gái" thể , nắm chặt "chứng cứ" và "luật lệ", trực tiếp đẩy khó khăn trở cho Bộ Lão Đại và Vương Quế Hoa, đồng thời giao quyền quyết định cho Lý Chính và Trưởng lão!
Bộ Lão Đại và Vương Quế Hoa c.h.ế.t lặng! Bọn họ nào dám thật sự để Lý Chính và Trưởng lão đến nhà kiểm tra? Tuy nhà bọn họ tính là giàu , nhưng trong chum vẫn còn gạo, xà nhà còn treo thịt, cảnh nghèo khó như bọn họ gào ! Nếu chuyện vạch trần mặt , bọn họ còn mặt mũi nào mà trong thôn nữa! Thậm chí thể còn tộc quy xử phạt!
Tiếng than của Vương Quế Hoa im bặt, sắc mặt Bộ Lão Đại cũng từ đỏ chuyển sang trắng, mồ hôi lạnh toát .
“Ngươi… ngươi…” Bộ Lão Đại chỉ Bộ Nhiễm, tức đến nên lời.
Vương Quế Hoa vùng dậy khỏi mặt đất, phủi lớp tuyết , mạnh miệng nhưng yếu ớt mắng: “Cái con ranh mồm mép bén nhọn ! Chúng … chúng cần lòng giả dối của ngươi! Chúng !”
Nói , mụ kéo Bộ Lão Đại còn đang ngây , lủi thủi chen qua đám đông, chạy ngoảnh đầu , dáng vẻ vô cùng t.h.ả.m hại.
Dân làng vây quanh phát một trận vang và bàn tán, Bộ Nhiễm với ánh mắt thêm vài phần kính nể và kiêng dè. Con ranh , nay thực sự dễ chọc !
Bộ Nhiễm bóng lưng bọn họ vội vã chạy trốn, trong lòng bao nhiêu khoái cảm, chỉ một nỗi mệt mỏi và chán ghét sâu sắc. Nàng , chuyện e rằng kết thúc. Bộ Hoành còn đang nợ nần cờ b.ạ.c ở trong trấn, vợ chồng Bộ Lão Đại sẽ dễ dàng bỏ qua.
Nàng , cúi đầu thi lễ với dân làng: “Đa tạ các vị hương chứng cho . Năm hết Tết đến, đều bận, xin hãy giải tán.”
Mọi lúc mới dần dần tản .
Bộ Nhiễm đóng cổng viện , ngăn cách cái lạnh và ánh mắt bên ngoài, thở phào một dài.
Tiểu Hòa nhào tới, ôm chặt lấy nàng: “Tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại! Đã dọa cho bọn họ chạy !”
Bộ Nhiễm xoa đầu nó, mỉm , nhưng trong lòng vẫn hề nhẹ nhõm.
Nàng ngẩng đầu, về phía Mặc Ảnh vẫn đang mái hiên.
Mặc Ảnh cũng đang nàng, trong đôi mắt sâu thẳm dường như lướt qua một tia… tán thưởng cực kỳ nhạt? Y bước tới, dừng mặt nàng, cúi đầu nàng, giọng trầm thấp: “Xử lý tồi.”
Bộ Nhiễm khổ một chút: “Chỉ sợ là trị ngọn mà trị tận gốc. Bộ Hoành nợ nần cờ bạc, bọn họ sẽ còn đến nữa.”
Ánh mắt Mặc Ảnh lạnh, ngữ khí bình thản nhưng mang theo một tia hàn ý: “Lần , cần phí lời.”
Ý của y rõ ràng, nếu bọn chúng còn dám đến, y sẽ xem kịch nữa.
Bộ Nhiễm trong lòng rùng , vội vàng : “Đừng! Chuyện trong thôn, nhất vẫn nên dùng quy tắc của thôn để giải quyết. Ngươi tay ngược sẽ chê trách.”
Mặc Ảnh nàng một cái, kiên trì nữa, chỉ : “Tùy ngươi. cần nhẫn nhịn.”
“Ân.” Bộ Nhiễm gật đầu. Nàng , y ở phía , nàng quả thực thêm chỗ dựa.
Năm hết Tết đến thật khó khăn, cực phẩm thích quả nhiên đến đúng hẹn. Bộ Nhiễm ngày nay, còn là cô bé mồ côi tùy ý để khác bắt nạt như nữa .
Nàng lương thực, tiền, giúp, càng trí tuệ và chỗ dựa.
Binh đến tướng đỡ, nước dâng đất ngăn. Cái Tết , nàng nhất định trải qua một cách bình yên, vui vẻ và náo nhiệt!