"Ta mặc kệ! Mau lên mau lên!"
Trong mắt Thẩm Chỉ ánh lên tia dịu dàng, nàng nâng mặt Sở Trường Phong lên, hôn lên mặt mấy cái."Thế đủ ?"
"Ưm- vẫn đủ, thêm nữa !"
Thẩm Chỉ: "Không nữa! Mau thả xuống!"
Sở Trường Phong hai tiếng, mới chịu thả nàng xuống, hai định chuyện, liền chạm ba đôi mắt tròn xoe.
Cả nhà tròn mắt .
Sở Trường Phong hiếm khi đỏ mặt: "Ba đứa các con! Lén lút cái gì thế? Không chút tiếng động nào cả! Cố ý dọa ?"
"Cha! Sao cha oan cho tụi con?" Sở Cẩm Niên giậm chân, tức giận .
"Lúc cha sân chúng con đây , ? Là do cha chỉ thấy nương, thấy chúng con! Cha còn hổ mà !"
Mộc Mộc: " thế... Chúng con đường đường chính chính ở đây mà."
Sở Cẩm Chu: "Chính xác."
Sở Trường Phong: ...
Nhìn thấy tai đỏ bừng, Thẩm Chỉ buồn sờ soạng một chút: "Chu Chu, ba các con khi dễ cha, mau chơi , chúng còn chuyện quan trọng thương lượng."
Ba đứa nhỏ đồng thanh "Hừ" một tiếng.
Trước khi , Sở Cẩm Niên còn lẩm bẩm: "Còn là chuyện thương lượng! Con còn hai ! Rõ ràng chỉ đuổi chúng con ! Không chúng con hai hôn thôi! Chính là coi chúng con như ngoài!"
Sở Trường Phong, Thẩm Chỉ:...
Sở Cẩm Niên một tay kéo một : "Ca ca, Mộc Mộc! Chúng thôi! Bọn họ thấy chúng thì thôi! Chúng tự chơi với ! là quá đáng!"
"Cái thằng nhóc thối ..." Sở Trường Phong mắng một tiếng.
Thẩm Chỉ kéo tay : "Được , mau chính sự ."
Sở Trường Phong gật đầu, thuật cuộc trò chuyện với Lam Lập cho nàng .
Nghe xong, Thẩm Chỉ mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là, nghĩ đến Tần Cửu An, niềm vui trong lòng Sở Trường Phong giảm vài phần.
"Chỉ Chỉ, hôm nay thấy một cô nương chăm sóc Tần Cửu An, đối với tận tình, nàng xem..."
Thẩm Chỉ mở to mắt: "Có cô nương thích Tần Cửu An ?!"
Sở Trường Phong: "Xem như là ."
nhắc đến phận của cô nương , luôn cảm thấy với thái độ phản đối kịch liệt của Lam Lập, chuyện chắc chắn thành...
Thẩm Chỉ: " mà, cô nương thích cũng bình thường thôi, lớn lên , lúc nào mặt cũng nở nụ , khách đến tiệm cơm đều thích ."
" , chỉ là... đối với cô nương lạnh nhạt."
Nụ mặt Thẩm Chỉ khựng : "Hắn thích cô nương đó? thoạt giống kiểu sẽ mặt lạnh với cô nương thích ?"
Không nghĩ đến điều gì, ánh mắt Sở Trường Phong thoáng qua chút hoảng hốt: "Có thể là thích... hoặc cũng thể..."
Hoặc cũng thể, giống như đây, tự ti vì thể mang hạnh phúc cho bất kỳ ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-441.html.]
Thẩm Chỉ: "Cũng thể gì?"
"Không gì." nhẹ nhàng lắc đầu.
Thấy vẻ kỳ lạ, Thẩm Chỉ cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng nghĩ nhiều.
"Tần Cửu An vẫn còn nhỏ, mặc kệ thích , sẽ gặp thực sự thích thôi!"
Sở Trường Phong gật đầu: "Ừ."
Hai ngày , những bệnh nhân cách ly trong thành gần như khỏi bệnh và trở về nhà.
Còn Sở Trường Phong thì dẫn theo thần y đến ngoài thành.
Chillllllll girl !
Ngoài thành, c.h.ế.t vì ôn dịch lên đến vài trăm, hơn nữa những c.h.ế.t kể cả những trong thành, bộ đều thiêu hủy.
Số sống chỉ còn hơn ba trăm.
Cửa thành mở , tất cả đều ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy hy vọng.
Bọn họ cũng thể cứu giống như trong thành ?
Sẽ nguyện ý cứu bọn họ ?
Nhìn thấy sự mong đợi trong mắt bọn họ, trong lòng Chu Trường Phong chua xót.
im lặng một lúc mới lên tiếng: "Các ngươi sống tiếp ?"
"Muốn!!!"
Gần như tất cả đều hét lên với bộ sức lực.
Sở Trường Phong gật đầu: "Được! Vậy sẽ để các ngươi sống tiếp!"
Mọi ngơ ngẩn mà Sở Trường Phong.
Vào một buổi sáng mùa thu se lạnh, một nam nhân phong thái tuấn lãng như vị thần giáng trần, cứu lấy mạng sống của tất cả bọn họ.
Chớp mắt mười ngày trôi qua.
Những dân chạy nạn nhiễm ôn dịch bên ngoài thành qua từng ngày chữa trị dần dần hồi phục.
Những ngày qua, quan phủ cũng phân phát lương thực cứu trợ, mỗi ngày cũng thể ăn một chén cháo.
Sở Trường Phong cũng liên tục gửi thảo d.ư.ợ.c đến.
Tất cả đều , ở Bắc Dương kiếm những thảo d.ư.ợ.c khó khăn đến mức nào.
Những dân chạy nạn đều ghi tạc trong lòng, xem Sở Trường Phong như ân nhân cứu mạng, quý nhân của bọn họ!
Ôn dịch dần dần tiêu trừ, Lam Lập dặn Sở Trường Phong dẫn đốt bỏ tất cả những đồ vật mà bệnh nhân từng tiếp xúc.
Ông cũng giữ đúng lời hứa, ôn dịch giải quyết, lập tức giao đất cho Sở Trường Phong.
Có đất, Sở Trường Phong lập tức mang theo xây dựng những căn nhà nhỏ để che nắng che mưa bên rìa mảnh đất .
Những dân chạy nạn giờ đây thấy Sở Trường Phong như thấy nhà, thấy xây nhà cho bọn họ, trong mắt bọn họ chỉ còn hai chữ cảm kích.
Hiện giờ mạng của bọn họ đều là của Sở Trường Phong, bảo gì thì bọn họ nấy.
"Mọi , đầu xuân định trồng cây ăn quả và lương thực mảnh đất hoang , nguyện ý giúp ?"