Trong lòng, sớm coi bọn họ là nhân duy nhất của .
đối với bọn họ mà , chỉ là một bằng hữu quen .
Bọn họ đối xử với đến mức , là điều mà dám nghĩ tới.
Đối với một bằng hữu bình thường cũng thể như ?
Có lẽ là vì một nhà bọn họ quá lương thiện?
Hắn cũng .
Thẩm Chỉ gắp một chén mì lạnh, bỏ thêm các loại đồ ăn kèm và nước sốt, đặt mặt ,"Ăn mì , ăn xong thương lượng một chút, nhà của dọn dẹp như thế nào."
"Cảm ơn."
Sở Trường Phong gắp mì cho ba tiểu gia hỏa, thấy lời của , khỏi cảm thấy buồn ,"Còn cảm ơn... khách sáo cái gì?"
Mặt Tần Cửu An nóng.
Hắn mỗi ngày ăn chực uống chực như , đương nhiên cảm thấy ngượng ngùng, ngay cả cảm ơn cũng , thì thật quá đáng.
Ăn hai miếng mì, hưởng thụ thở dài,"Thật là ngon! Lâu ăn, cảm giác còn ngon hơn !"
Sở Cẩm Niên ăn đến miệng đều là nước sốt, còn quên ,"Đương nhiên! Tay nghề của nương càng ngày càng !"
Thẩm Chỉ xoa xoa cái đầu nhỏ của nó.
Tiểu gia hỏa vui vẻ cọ cọ tay nàng.
Ăn một hồi, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Tần Cửu An : "Sở bá bá bọn họ ? Sao thấy? Ta tới đây nhiều cũng thấy bọn họ."
Sở Cẩm Niên: "Đừng nữa!"
Sở Cẩm Chu: "Bọn họ ngoài chơi ."
"A?"
Tần Cửu An mỗi ngày đều cùng bọn họ bận rộn trong tiệm cơm, cùng tan việc, bọn họ chơi?
Mộc Mộc đặt đũa xuống,"Mỗi ngày gia gia đều đưa nãi nãi cưỡi ngựa thảo nguyên! Bọn họ còn dạo phố, còn đến tiệm thịt nướng ăn thịt nướng, dù khi bọn họ từ tiệm cơm trở về bao lâu liền thấy bóng dáng, mỗi ngày đều như ."
Khóe miệng Tần Cửu An giật giật.
Trăm triệu nghĩ tới, bọn họ đều lớn tuổi như còn học trẻ tuổi chơi trò chuyện yêu đương.
Hình tượng của bọn họ trong lòng Tần Cửu An lập tức đổi.
Sở Cẩm Niên bĩu môi,"Đôi khi bảo bọn họ mang theo chúng , bọn họ còn , chúng quấy rầy bọn họ!"
Tần Cửu An nhịn .
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ ngược cảm thấy gì.
Sở Trường Phong: "Các con ngày nào cũng theo gì? Gia gia nãi nãi cũng thời gian riêng, bọn họ thích chơi như thế nào thì chơi."
Cha khổ hơn hai mươi năm, thật vất vả mới thể sống nhẹ nhàng thoải mái như , thời gian thuộc về bọn họ, đương nhiên thể quấy rầy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-419.html.]
Thẩm Chỉ cũng đồng ý,"Nói đúng!"
Chillllllll girl !
Tần Cửu An hoảng hốt một chút, trong trí nhớ của , cha giống như từng tình cảm nồng đậm như .
Chờ đến khi trưởng thành, bọn họ liền lạnh như băng, chỉ là phu thê mặt ngoài.
Hắn cho rằng tất cả phu thê đều là như , thời gian dài, dù yêu thế nào cũng sẽ phai nhạt.
hóa cũng những cặp phu thê giống như .
Nghĩ nghĩ , chợt nghĩ nếu như cô nương yêu, nhất định đối xử với nàng, tuyệt đối thể giống như cha .
Chỉ là từng thật sự yêu cô nương nào, từng thích Thẩm Chỉ, cũng chỉ là bởi vì nàng xinh , còn nấu ăn.
kỳ thật cũng tính là thích gì.
Dù khi nàng trượng phu con, cũng quá khổ sở.
Ý thức nghĩ đến những thứ , cụp mắt khổ một tiếng, thật sự là suy nghĩ quá nhiều.
Chỉ sợ đời , cưới vợ sinh con, chuyện như sẽ bao giờ rơi xuống đầu .
Hắn cũng thể thích bất cứ cô nương nào, dũng khí, cũng tư cách.
Hắn xứng với bất kỳ cô nương nào đời .
Thở dài, vùi đầu tiếp tục ăn mì.
Qua vài ngày, ba tiểu gia hỏa đeo cặp sách nhỏ học đường.
Bởi vì là ngày đầu tiên học, Sở Trường Phong cho Sở Cẩm Chu cưỡi ngựa của nó, vì tiểu gia hỏa chỉ thể theo các chen chúc ở trong xe ngựa.
Sở Trường Phong dẫn bọn chúng đến thư viện.
Bắc Dương cũng tính là phồn hoa, mật độ nhân khẩu cũng lớn, cho nên thư viện cũng lớn.
Ba tiểu gia hỏa xuống xe ngựa, ngẩng đầu thư viện.
Ba bọn chúng mặc áo dài màu xanh da trời, là một trang phục của sách.
Dáng vẻ đắn quy củ của mấy tiểu gia hỏa khiến Sở Trường Phong chút quen.
"Đi thôi, dẫn các con gặp phu tử."
Ba tiểu gia hỏa tung tung tăng theo, trong cặp sách đeo lưng chỉ chứa một ít giấy bút mực, cũng nặng, cho nên khi bọn chúng chạy, cặp sách liền lắc lư theo.
Cặp sách hai vai thật sự kỳ lạ, chỉ là hai vai lưng, hơn nữa phía còn động vật nhỏ, động vật nhỏ tuy rằng trừu tượng, nhưng thể cho liếc mắt một cái liền nhận là loại động vật nào.
Những đứa trẻ khác đến báo danh đều tò mò chằm chằm cặp sách của bọn chúng.
Ba tiểu gia hỏa rõ ràng cảm nhận ánh mắt của khác, trong lòng vui sướng, còn lặng lẽ kéo dây đeo vai, dương dương tự đắc lắc lư vài cái.
Nhìn thấy , những đứa trẻ khác càng hâm mộ.
"Cha! Con cũng cặp xách như ! Con rương đựng sách!"