Thẩm Chỉ thở dài,"Tất nhiên là ngươi giỏi , ngươi từng thi vài , thành tích tệ, chuẩn thi phủ ?"
Tần Cửu An trầm mặc.
Khoa cử đối với mà dường như là chuyện của kiếp , quá mức xa xăm.
Hơn nữa, cả đời , cũng còn cơ hội nữa.
Nhận vô tình chạm nỗi đau của , Thẩm Chỉ vội vàng sang chuyện khác: "Mấy ngày nữa hẵng đến tiệm cơm, tiên dưỡng thương , hồi phục mới sức để việc."
Hắn gật đầu.
Tối hôm qua mới bôi t.h.u.ố.c cho , nhưng Sở Trường Phong lấy thêm t.h.u.ố.c đến.
Chờ cởi áo, Sở Trường Phong cẩn thận bôi t.h.u.ố.c cho , lặng lẽ kiểm tra vết thương.
Nước linh tuyền thực sự hiệu quả thần kỳ trong việc chữa trị ngoại thương, dù thử qua bao , đều cảm thấy ngạc nhiên.
Vết thương còn chảy m.á.u đầm đìa tối qua, giờ trông còn đáng sợ nữa.
"Thuốc là do một thần y mà chúng gặp đưa cho, trị ngoại thương lợi hại, vết thương của ngươi sẽ nhanh lành thôi, đừng sợ."
Tần Cửu An khẽ gật đầu, do dự một hồi lâu, mím môi, nhỏ giọng : "Cái đó... xin ."
Sở Trường Phong sửng sốt,"Xin chuyện gì?"
"Trước từng thích nương t.ử của ... nhưng cố ý thích nàng , là vì nàng xinh , còn nấu ăn ngon, nên mới thích..."
Sở Trường Phong khẽ một tiếng,"Tiểu tử, ngươi hiện tại mới mười bốn, mười lăm tuổi thôi đúng ? Ta căn bản là để trong lòng."
Tần Cửu An đỏ mặt,"Mười lăm tuổi cũng là nam nhân ! Thích khác là chuyện bình thường, đừng coi là trẻ con."
Sở Trường Phong ha ha,"Ừ, bây giờ ngươi còn thích nàng ?"
Do dự một lúc, Tần Cửu An gật đầu, ánh mắt của Sở Trường Phong trầm xuống.
" kiểu thích đó! Là kiểu ơn! Ta cũng thích !" Tần Cửu An vội vàng giải thích.
Sở Trường Phong gật đầu, cũng tin .
Sau khi bôi t.h.u.ố.c xong, giơ tay gõ nhẹ đầu Tần Cửu An,"Coi như là ca ca và tẩu tẩu mà thích vẫn ."
Tần Cửu An vẫn là đầu tiên ăn nhờ ở đậu, tuy một nhà với , nhưng vẫn luôn cẩn trọng, sợ sai chỗ nào khiến bọn họ tức giận.
Từng là một tiểu thiếu gia kim tôn ngọc quý, giờ đây thấy việc gì cũng giúp một tay.
Hắn giúp lau bàn, quét nhà, chỉ cần thấy việc là lập tức tranh . Kết quả là ba tiểu gia hỏa trong nhà đột nhiên còn việc gì để .
Buổi tối ngủ, ba tiểu gia hỏa còn mời Tần Cửu An ngủ trong căn phòng nhỏ của bọn chúng.
Dù gì trong phòng cũng bốn chỗ , thể ngủ một ở giường .
Hắn vui vẻ đồng ý.
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ cũng quản bọn họ ở chung như thế nào, dù Tần Cửu An cũng chỉ là một thiếu niên lớn, trẻ con thì nên chơi cùng trẻ con.
Trong phòng nhỏ, ba tiểu gia hỏa giường , còn Tần Cửu An ngủ ở một chiếc giường gỗ khác, từng thấy kiểu giường , tò mò ngó trái ngó .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-411.html.]
Ba tiểu gia hỏa sấp giường, ríu rít chuyện phiếm với .
Giường gần , Tần Cửu An thể thấy rõ đôi mắt sáng lấp lánh của bọn chúng.
Mấy tiểu gia hỏa cái gì, đều nghiêm túc trả lời.
Nói chuyện một hồi, Sở Cẩm Chu đột nhiên chằm chằm cánh tay của , hỏi: "Thật sự đau ?"
Tần Cửu An hô hấp rối loạn một chút, lắc đầu,"Không đau, sớm đau ."
Ba tiểu gia hỏa căn bản tin, mất một cánh tay, thể đau chứ?
Haiz... Đại ca ca thật đáng thương.
Giữa đêm tĩnh mịch.
Trong căn phòng nhỏ đột nhiên vang lên những tiếng rên rỉ khe khẽ. Âm thanh mang theo sự đau đớn, sự kìm nén.
Sở Cẩm Niên và Mộc Mộc ngủ say, cái gì cũng phát hiện, cái gì cũng thấy.
Sở Cẩm Chu bởi vì từng lưu lạc bên ngoài một thời gian dài, nên nhạy cảm với âm thanh và động tĩnh, thấy tiếng rên rỉ đau đớn kéo dài một lúc, nó tỉnh dậy.
Mở mắt , nó lên tiếng, tiếp tục lắng , cố xác định âm thanh phát từ .
Rất nhanh, liền thấy tiếng đau đớn tiếp tục vang lên từ chiếc giường bên cạnh.
Nó mở to mắt.
Là đại ca ca!
Đại ca ca ?
Huynh đang ?
vẻ chỉ là , mà còn như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
Nghe thêm một lúc, cuối cùng nó cũng hiểu , lẽ đại ca ca đau quá, chịu nổi nữa mới như .
"Đại ca ca?"
Chillllllll girl !
Nó khẽ gọi một tiếng, tiếng nghẹn ngào của Tần Cửu An lập tức biến mất.
Chờ một lúc lâu, thấy câu trả lời, Sở Cẩm Chu liền dậy, mò đến giường của Tần Cửu An,"Đại ca ca, vết thương đau lắm ?"
Tần Cửu An hô hấp run rẩy,"Không... ..."
Trong bóng tối, Sở Cẩm Chu thấy vẻ mặt của , nhưng thể tiếng răng khẽ va .
Chắc chắn là đau lắm.
Tiểu gia hỏa cụp mắt, nghĩ cũng , vết thương lớn như , thể đau chứ?
Chắc hẳn là một nỗi đau mà bọn họ thể nào tưởng tượng nổi.
Hắn vẫn luôn chịu đựng, lẽ chỉ đến đêm khuya, khi ai , mới thể giải tỏa sự đau đớn đè nén suốt một ngày?
"Đại ca ca, thể giúp gì cho ? Làm mới thể để bớt đau?"